Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 95 - Lần Buôn Bán Đầu Tiên

Chương 95 - Lần Buôn Bán Đầu TiênChương 95 - Lần Buôn Bán Đầu Tiên
Chương 95 - Lần Buôn Bán Đầu Tiên
"Chị gái, thịt và gạo của chị có giá bao nhiêu?”
Thẩm Thính Hồng nghĩ đến trước đây ở chợ đen có thể bán thịt rừng tám hào một cân, thịt lợn nhà được nuôi đầy đủ hẳn là đắt hơn một chút. Dựa theo giá của thịt lợn rừng, cô cũng đã hiểu biết hơn chút về giá cả ở chợ đen.
"Gạo giá một đồng, thịt một đồng hai."
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc, giá này tuy đắt hơn trong Cung Tiêu Xã một chút nhưng vẫn ở trong phạm vi tiếp thu được. Không những thế, đúng thật giờ nhà bà ấy cũng rất cần thứ này nên mở miệng dò hỏi/'Ở đây chị có bao nhiêu gạo và thịt lợn."
Thẩm Thính Hồng nghe vậy biết mình đã báo giá đúng vì vậy lại nói tiếp, Năm cân gạo, ba cân thịt."
"Tôi muốn hết!" Người phụ nữ kia lập tức mở miệng như thể chậm một chút sẽ có người tới cướp đồ của mình.
"Được, nếu chị có phiếu thì sẽ có giá cả tốt hơn." Hôm nay đi dạo Cung Tiêu Xã nên Thẩm Thính Hồng biết rất nhiều đồ vật muốn mua phải trả phiếu.
Không phải trong không gian của cô cái gì cũng có, nếu có thêm phiếu cũng khá tốt. Chẳng may mình muốn đồ gì không có trong không gian thì có thể đi mua.
Viptruyenfull.net - Chỉ 100 0 đồn g/ngày đọ c tất cả Kho 100 0++ truyệ n dị ch miễ n ph í !
Người phụ nữ kia lại nghĩ"Tôi chỉ có phiếu công nghiệp và phiếu đường, chị nghĩ xem...”
Bà ấy sợ Thẩm Thính Hồng chỉ cần phiếu thịt và phiếu gạo, thật sự thì hai phiếu của bà ấy khác rất nhiều với loại kia.
Tuy rằng không thể mua nó mọi lúc nhưng chắc chắn phải có lúc cần dùng đến.
Còn phiếu công nghiệp và phiếu đường cũng không quá quan trọng. Dù sao chẳng có mấy người có loại phiếu công nghiệp mà bỏ ra để sử dụng.
Cũng chẳng có mấy nhà ăn đường, có đôi khi mua một cân đường trắng phải nhịn ăn mấy tháng trời.
Mỗi tháng nhà máy sẽ phát phiếu đường nên có thể mang nó ra để đổi.
Thẩm Thính Hồng gật đầu,Nhưng theo hai loại phiếu này thì tôi không thể giảm giá cho chị quá nhiều. Chị đưa tôi năm phiếu công nghiệp, phiếu hai cân đường thì gạo còn tám hào, thịt còn một đồng."
Người phụ nữ trung niên còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn bộ dáng không muốn nói chuyện của Thẩm Thính Hồng là biết không cần trả giá nữa nên chỉ có thể trả tiền một cách không chút do dự. Chính vì vậy, trong lân buôn bán đầu tiên, Thẩm Thính Hồng đã kiếm lời được bảy đồng, năm phiếu công nghiệp và cả phiếu hai cân đường.
Đừng coi thường chút tiền ấy, phải biết rằng bây giờ tiền lương của công nhân chính thức chỉ có ba mươi sáu đồng.
Người phụ nữ trung niên kia cất đồ vào túi của mình rồi vui vẻ ra về.
Chờ đến khi giao dịch của hai người kết thúc, những người khác cũng chú ý đến tình hình bên này nên chưa bao lâu sau lại có một người đàn ông tới gần.
“Còn gạo và thịt không?”
Thẩm Thính Hồng nghe vậy bình tĩnh lấy ra từ không gian hai cân gạo và một cân thịt.
"Có nhưng không còn nhiều lắm."
"Còn bao nhiêu?" Người đàn ông nhỏ giọng hỏi, sợ nếu mình nói lớn tiếng thì lại khiêu khích người khác đến tranh đồ ăn với mình.
"Hai cân gạo và một cân thịt, gạo có giá một đồng, còn thịt có giá một đồng hai." Thẩm Thính Hồng báo ra giá vừa bán cho người phụ nữ trung niên vừa rồi.
Người đàn ông kia gật đầu, lại nhìn về cái sọt của Thẩm Thính Hồng với vẻ mong đợi hỏi, Có dâu không?”
"Dầu hạt cải à?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Đúng đúng đúng. Người đàn ông kia nhanh chóng phụ họa.
"Có hai cân, giá một đồng hai một cân.”
Thẩm Thính Hồng nói thẳng, dầu ở Cung Tiêu Xã bán tám hào tám nên cô ra giá một đồng hai cũng không quá đắt.
"Trong tay lại chị có nhiều thứ tốt như vậy!" Hai mắt của người đàn ông kia đều thẳng,'Có bột mì trắng không?" "Thế anh có mua hay không?" Thẩm Thính Hồng liếc mắt nhìn anh ta, rõ ràng giọng điệu không được tốt lắm.
Người đàn ông kia gãi đầu, biết mình có chút nóng vội, Rất xin lỗi, tôi không có ý gì khác nên chị đừng để trong lòng. Chẳng qua là mẹ tôi đang bị bệnh, cần ăn chút gì tốt hơn cho tiêu hoá, nếu chị có bột mì tôi sẽ mua hết cho chị."
Thẩm Thính Hồng liếc nhìn anh ta, phát hiện bộ dạng anh ta không giống nói dối liền nói,Bột mì còn năm cân, giá một đồng một cân, anh muốn tất cả đúng không?”
"Muốn muốn!"
"Tuy nhiên tôi không có phiếu, vậy tôi cứ đưa tiền cho chị!" Người đàn ông nhanh chóng lấy tiên từ túi của mình, hai cân dầu một cân thịt có giá ba đồng sáu, hai cân gạo bảy cân bột mì có giá bảy đồng nên lần này Thẩm Thính Hồng thu được mười đồng sáu." Đến lúc này, Thẩm Thính Hồng quyết định dừng lại, nếu mình bán nữa thì khả năng cao sẽ bị người khác theo dõi.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Thẩm Thính Hồng nhanh chóng rời đi nhưng dù như vậy thì phía sau cô cũng có hai cái đuôi theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận