Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 539 -

Chương 539 -Chương 539 -
Chương 539 -
Những thôn dân này đâu hiểu được, huống hồ sau đó rất lâu chúng mới được phổ biến, hiện giờ pháp luật vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc họ nghĩ sinh viên Thẩm Thính Hồng đang nói sự thật, thậm chí còn thấy có lý. Vậy thì sau này không cần sợ khi gặp phải mấy tên khốn nạn nữa, loại này chủ động tìm đến, phải dạy dỗ trước rồi nói tiếp.
Mụ Tề và Tề Kiến đều không phải là người có học thức, nên đã bị hù cho sững người. Mới nghe thấy con trai mình vừa bị đánh thành như vậy mà còn phải trả tiền, mụ Tề liên cảm thấy bản thân chẳng thể thở nổi.
Nhân lúc này, Thẩm Thính Hồng nhanh chóng mồi thêm một ngọn lửa, Thẩm Tiểu Thúy lo cho con của mình nên không muốn làm gì đôi mẹ con này cả, nhưng cả cô và Thẩm Thanh Thanh vẫn chưa hả giận, phải chọc tức bà già xấu tính này đã.
"Bà ngoại, lát nữa chúng ta báo cảnh sát đi, có nhiều người làm chứng thế mà, là anh ta muốn ra tay trước, phải cho họ bồi thường khoảng 300-500 đồng mới được."
"300-500..." Mụ Tề tức khắc cảm thấy mình không thở được nữa. 300-500 đồng, có cho là Thẩm Tiểu Thúy vẫn còn ở nhà bọn họ, thì muốn góp được số tiên ấy, cũng phải không ăn không uống suốt một năm. Huống chỉ từ lúc Thẩm Tiểu Thúy bắt đầu có công việc, nhà họ Tê bắt đầu trở nên hoang phí, bây giờ vốn chẳng thể móc ra nhiều tiên đến thế, nếu không cũng đã không sống chết để Thẩm Tiểu Thúy để lại công việc.
Chẳng phải là sợ ly hôn rồi, trong nhà sẽ mất đi một nguồn thu nhập sao, họ sẽ phải quay lại sống với những ngày tháng hệt như trước kia. Thật ra Tiêu Kiến Phương đánh hắn ta thành như thế, nhưng phía bọn họ vẫn chưa bị tổn thương đến sợi lông nào cả, chỉ do Thẩm Thính Hồng nói quá lên thôi, dù có gọi cảnh sát đến học cũng chỉ hòa giải một lúc, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Thẩm Thanh Thanh căng mắt nhìn mụ Tề nhắm nghiền, lập tức ngất đi, nghẹn hết nửa ngày, mới thốt lên một câu,Kêu mấy người đọc nhiều sách, mấy người còn không tin, vô học là mệt đấy."
Câu nói bóng gió của cô ấy, làm cho Tê Kiến cảm thấy cô ấy đang nói bọn họ không có văn hóa, việc chủ động ra tay nhưng lại bị người ta đánh lại còn phải bồi thường tiên cũng không biết, nên lanh lẹ ngậm miệng, chỉ hốt hoảng chạy đến xem xét tình hình của mụ Tề.
Tuy Thẩm Vệ Quân thấy rất sảng khoái nhưng vẫn liếc nhìn Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng một cái, hai đứa con gái này...
Vẫn nên gọi bác sĩ trong thôn đến xem ởi, nêu không người này mà thực sự chết ở thôn Đoàn Kết mất, cuối cùng sẽ rất phiên phức.
Sự thật chứng minh, ông ấy nghĩ nhiều rồi nói là tai họa để là ngàn đời, cũng không phải là không có lý, mới véo vào người vài cái, mụ Tề đã tỉnh lại.
Mụ Tề vừa tỉnh lại đã bắt đầu la hét om sòm/'Tôi không có tiên, không có tiên"
Mọi người đứng hóng chuyện cũng không nhịn được phẫn nộ.
"Bà già này rơi vào hố tiền rồi sao?"
"Còn không phải sao, có vẻ như chị em nhà họ Thẩm đã doạ mụ già này sợ rồi."
"Đừng có nói nhảm, sao có thể là hai đứa nó được, rõ ràng là bản thân bà ta đã già, gan lại nhỏ." Một nhóm người dân thôn Đoàn Kết bỗng chốc nổi tính bảo vệ con.
Khi Thẩm Thính Hồng mới đến, thôn Đoàn Kết cũng tôn tại rất nhiều mâu thuẫn nội bộ. Hôm nay nhà Lý và nhà Vương cãi nhau, ngày mai nhà Vương và nhà Trương cãi nhau, lúc đó chỉ vì một củ tỏi mà có thể cãi nhau, thật đúng là chuyện trẻ con.
Nhưng hồi đó không còn cách nào khác, nếu không tính toán, chỉ sợ không biết lúc nào sẽ chết đói, nhưng bây giờ, cuộc sống đã khá hơn rồi, tất nhiên mọi người sẽ bảo vệ người nhà mình.
Người trong nhà đóng cửa bảo nhau muốn cãi thế nào thì cãi, đối với loại "Sinh vật ngoại lai" này vẫn phải chung sức đồng lòng.
Đây là điều mà ai cũng mặc định thừa nhận, hôm nay cô giúp tôi, biết đâu ngày mai cô sẽ có lúc cần tôi giúp. Họ hàng xa không băng láng giêng gần, chính là đạo lý này. Nghe mọi người nói chuyện phiếm một câu, một câu, lại còn nói giúp Thẩm Thính Hồng, mụ Tề lại suýt ngã quy.
Nếu như không phải Thẩm Vệ Quân điên cuồng ra hiệu cho hai cô gái, chỉ sợ họ sẽ còn nói thêm gì đó.
Cuối cùng, cũng vì lo lắng có người bị tức giận đến chết trên mảnh đất thôn Đoàn Kết, Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng mới không tiếp tục nói nữa.
Tê Kiến cũng biết sợ rồi, hắn ta coi như đã hiểu ra, những người này đều là một giuộc với nhà họ Thẩm. Hôm nay không thể kiếm được lợi ích gì rồi, đang chuẩn bị chuồn đi thì Thẩm Tiểu Thúy đã trở vê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận