Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 158 - Rốt cuôc là thế nào?

Chương 158 - Rốt cuôc là thế nào?Chương 158 - Rốt cuôc là thế nào?
Chương 158 - Rốt cuộc là thế
nào?
Chỉ là cô gái kia đến tìm bà vài lần, lời trong lời ngoài đều có ý sau này kết hôn, mỗi tháng cô gái đưa cho bà một nửa tiên lương của mình và Thẩm Thính Văn.
Điều này không khiến bà lão động tâm, mà chỉ cho rằng hai đứa đang hẹn hò với nhau. Nếu không cô gái nhà người ta cũng chẳng đến cửa để nói như vậy nên sau này khi tin đồn nổ ra, tuy bà lão không hùa theo nhưng khi có ai đến hỏi gì thì bà lão sẽ không phản bác.
Cứ như vậy tị đồn ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bà nội Thẩm bắt đầu luống cuống/'Ông này, thật sự tôi không nhận đồ của người ta. Chỉ là lúc tin đồn nổ ra ở bên ngoài, tôi không có phản bác gì cả, làm sao tôi biết được, chỉ nghĩ bọn tận mắt thấy mới nói vậy.
Ông nội Thẩm hít sâu một hơi, ông lão cũng biết rằng bà vợ mình ở bên trong cũng không có tác dụng gì, nếu không vừa rồi biểu cảm của bà lão cũng không hoảng loạn như vậy.
"Bà...
Chỉ bà nội Thẩm nửa ngày, rốt cuộc ông nội Thẩm không nói ra được nguyên nhân gì.
Cuối cùng chỉ vô lực mà buông hai tay mình xuống, sau đó lại bắt đầu nhấp vào tẩu thuốc.
Lúc Lưu Nguyệt ra khỏi phòng bà nội Thẩm thì đụng phải Trương Tố Cần đang nghe trộm bên ngoài, Trương Tố Cần còn tự đắc liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Lưu Nguyệt không để ý tới bà ta, trực tiếp rời khỏi nhà cũ.
Bà nội Thẩm không giải thích cặn kẽ, Lưu Nguyệt liên đi tìm Tưởng Đại Hoa - một người chị có quan hệ tốt với bà. Tưởng Đại Hoa cũng là người thích buôn chuyện, trong thôn nếu có chuyện gì, bà ta sẽ là người hóng hớt đầu tiên.
'A Nguyệt, sao em lại đến đây?" Tưởng Đại Hoa nhìn thấy Lưu Nguyệt còn cảm thấy rất vui vẻ,Mấy ngày rồi em không ra ngoài, sao hôm nay lại chịu ra ngoài?”
"Chị nói đi!" Lưu Nguyệt mỉm cười nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
Ít nhiều gì đã là bạn với nhau rất nhiêu năm nên chỉ cần liếc mắt một cái Tưởng Đại Hoa đã hiểu ý của cô em,'Có phải là chuyện của Thính Văn không?”
"Đúng vậy, em đến đây để hỏi thăm chị chuyện này, rốt cuộc là nó như nào?" Tưởng Đại Hoa không dong dài nên Lưu Nguyệt cũng nói thẳng.
"Haiz, nếu không phải hai ngày này em không ra cửa thì chị đã đi tìm em nói chuyện từ lâu rồi. Chuyện này được lan truyền rộng rãi như là sự thật vậy nhưng lúc đón cháu trai đi học về, rõ ràng chị thấy Thính Văn đi ở phía trước, còn cô gái kia đi ở phía sau. Có khi Thính Văn còn không biết cô gái kia đi sau mình, thế mà chuyện này truyền ra là hai đứa nó ra khỏi cổng trường cùng nhau." Tưởng Đại Hoa nói.
Thật ra bây giờ chỉ có hoạt động giải trí duy nhất chính là hóng hớt chuyện thiên hạ, đặc biệt là chuyện của thanh niên trí thức thì càng thích. À không, hai ngày này Thẩm Thính Văn đã trở thành trung tâm của các câu chuyện, đương nhiên còn có một nhân vật trung tâm khác, đó chính là nữ thanh niên trí thức kia: Hàn Cần.
"Nếu cứ tiếp tục bị lan rộng như vậy thì chuyện không có thật cũng thành sự thật, Đại Hoa, chị nói xem em phải làm gì bây giờ?" Lưu Nguyệt bực bội nhíu mày. "Ối trời, chuyện này em cứ tin vào chị, chị chính là Tưởng miệng rộng, chẳng có truyền tin giỏi bằng chị đâu đấy!" Tưởng Đại Hoa tự tin vỗ ngực của mình.
Thấy vậy, Lưu Nguyệt cười nói,'Rồi rồi, Tưởng miệng rộng là mạnh nhất, nếu giải quyết được việc này, em sẽ mời chị ăn cơm."
"Chị cân phải ăn bánh bao trắng!" Tưởng miệng rộng bắt đầu đề đạt yêu cầu của mình.
"Đừng nói là bánh bao trắng, em đây cho chị ăn cả bánh bao thịt luôn." Lưu Nguyệt mỉm cười.
Tưởng Đại Hoa mừng rỡ cười toe toét,'Chị sẽ cố gắng vì bánh bao thịt.
Sở dĩ, Tưởng Đại Hoa có biệt danh Tưởng miệng rộng là vì bà ta cực kỳ thích đi hóng hớt buôn dưa lê bán dưa chuột, không có chuyện bát quái nào ở làng trên xóm dưới mà bà ta không biết cả.
Chưa kể, vì độ "nổi tiếng" tích lũy được trong nhiêu năm nên bà ta còn có một nhóm “người hâm mộ trung thành, những người này rất thích nghe bà ta buôn chuyện và hơn cả, họ rất tin tưởng vào những lời buôn chuyện của bà ta.
"Đúng rồi A Nguyệt, còn một chuyện chị chưa nói cho em." Tưởng Đại Hoa một lời khó nói hết mà nói.
"Chuyện gì thế chị?" Lưu Nguyệt còn tưởng rằng bà chị mình định kể chuyện bát quái của người khác nhưng lời tiếp theo của Tưởng Đại Hoa suýt chút nữa khiến Lưu Nguyệt nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận