Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 396 -

Chương 396 -Chương 396 -
Chương 396 -
Nhưng mà bây giờ còn rất bảo thủ, cho dù là trang phục biểu diễn cũng che chắn vô cùng kín đáo, nhưng cũng chính là trông có vẻ đẹp hơn một chút.
Trên người Lý Thắng Nam lại là bộ quân trang màu xanh, nói là lúc trước ở trong bộ đội từng mặc. Lý Thắng Nam ăn mặc như vậy chỉ khiến người khác cảm thấy hào hùng, nếu như tâm trí của Thẩm Thính Hồng không kiên định bị bẻ cong cũng không phải không có khả năng.
Lý Thắng Nam trông trắng trẻo nhưng lại không dịu dàng, cộng thêm sau khi mặc quân trang đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng, điêu này thật sự rất...
Trước Trương Điềm còn có tận mấy người nhưng không ngăn cản cô ấy bắt đầu căng thẳng. "Tớ có chút căng thẳng phải làm thế nào đây?" Trương Điềm hỏi."
"Cậu căng thẳng gì chứ? Đây không phải sở trường của cậu sao? Hơn nữa bình thường trước mặt chúng tớ, cậu có căng thẳng chút nào đâu. Cứ làm giống như bình thường là được, yên tâm vô cùng đẹp.
Thẩm Thanh Thanh an ủi.
"Đừng lo lắng, đây là cậu tự mình báo danh mà." Thẩm Thính Hồng cười, nếu như không phải đi cùng với Trương Điềm, bọn họ đoán chừng cũng sẽ không tham gia biểu diễn văn nghệ này, dù sao bản thân Thẩm Thính Hồng chẳng có chút hứng thú nào đối với loại chuyện này.
Rất nhanh người dẫn chương trình đã gọi tên Trương Điêm, còn đọc cả chuyên ngành và lớp.
Trương Điềm nở một nụ cười lớn với ba cô bạn thân, sau đó làm dáng tay cố gắng với bản thân, lúc này mới bắt đầu từ sau sân khấu đi về phía sân khấu.
Ba cô gái cứ trốn sau cánh gà xem cô ấy biểu diễn.
Người sau sân khấu cũng khá nhiều, nhưng mà bây giờ mọi người đều có chút căng thẳng, vì vậy căn bản không ai có tâm trạng để chú ý đến biểu diễn của người khác.
Nhưng ngoại trừ một người đó chính là Hách Quân, Hách Quân chen vào bên cạnh bọn họ cũng nhìn Trương Điêm biểu diễn, vừa xem vừa tự phát biểu nhận xét của bản thân,"Điêm Điềm nhảy ngày càng đẹp rồi."
"Điêm Điềm là cậu gọi sao?" Lý Thắng Nam vứt một ánh mắt tự biết thân mình.
Hách Quân câm miệng, nhưng cũng không rời đi, anh ta phải để Trương Điêm biết lúc nào bản thân cũng theo dõi cô ấy, đừng để cho người đàn ông khác dụ dỗ.
Anh ta còn nhìn ra người đàn ông chuyên ngành khác luôn đi cùng mấy người Thẩm Thính Hồng đang theo đuổi Trương Điềm.
Hách Quân cảm thấy rất buồn cười, xem ra thằng nhóc kia vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra mà dám tranh giành người với anh ta.
Nếu nói theo đuổi con gái, Hách Quân cảm thấy bản thân không có chút dấu vết vào, cậu con trai đó hiểu cái gì? Vẫn là đàn ông trưởng thành như bọn họ mới có sức hút, khoảnh khắc nhìn bản thân đều đang chú ý với cô ấy, lẽ nào còn chưa đúng để cô cảm động chứ?
Anh ta tự nhận Trương Điềm là người của mình, ba cô gái đang xem biểu diễn bên cạnh cũng không nghĩ Hách Quân có thể tự tin như thế.
Chưa kể Hách Quân còn cảm thấy các cô đang cản trở bước chân của mình, nếu không đi chơi với họ có lẽ Trương Điềm đã đồng ý lời theo đuổi của anh ta từ lâu.
Nhưng mà để so sánh với Lý Thắng Nam? Nói giốn, không có khả năng, cả đời cũng không thểi
Cho nên anh ta chỉ có thể ngồi yên xem diễn.
Trương Điềm đang múa trên sân khấu tất nhiên không chú ý đến Thẩm Thính Hồng và mọi người đều đang nhìn mình.
Xoay tròn rôi nhảy lên, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, thật ra lúc đầu cô ấy có hơi lo lắng nhưng sau khi nhảy được một lần tâm lý cô ấy lại thoải mái hơn.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, phía dưới sân khấu phía dưới chìm vào yên lặng, cả thế giới như chỉ còn lại một mình Trương Điềm. Điệu múa lúc đầu còn nhẹ nhàng, càng về sau càng trở nên giận dữ giống như bị người khác ép buộc, điệu nhảy càng lúc càng cuồng nhiệt sau đó vui vẻ và kết thúc...
Người dẫn chương trình nghe tiếng vỗ tay vang lên như sấm dưới khán đài, ông ấy cũng am hiểu về lĩnh vực nhảy múa này.
"Xin chào bạn học, không biết vì sao bạn lại nhảy điệu nhảy này?”
"Điệu múa này là kể về đất nước Trung Hoa của chúng ta, lúc đầu hòa bình, sau đó bị ép buộc phải phản kháng dẫn đến chiến tranh và hòa bình được lập lại... Chúng ta có thể đứng ở đây ngày hôm nay đều phải cảm ơn Tổ quốc, yêu Tổ quốc của chúng ta."
Đây là bài phát biểu nhận giải mà cô ấy đã chuẩn bị trước đó, tuy có thể sẽ không được dùng tới nhưng cô ấy vẫn cẩn thận chuẩn bị sẵn, không nghĩ phải dùng sớm như vậy. Một tràng pháo tay vang lên, khán giả phía dưới hết lời khen ngợi.
Trong lòng Trương Điềm vui vẻ, cúi chào khán giả sau đó rời khỏi sân khấu.
Lúc đi vào hậu trường, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi,/Vừa rồi tớ biểu diễn thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận