Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 498 -

Chương 498 -Chương 498 -
Chương 493 -
Trước đó họ sưu tập không ít tranh chữ cổ, lần này hai người cùng nhau chọn một bức tranh từ trong không gian là bức £ Lạc Thần phú )
Tương lai cũng có giá đến một trăm triệu một bức, tuy rằng không bằng
( Sơn tĩnh ngày trường đồ } nhưng cũng xem như là cực phẩm trong số các tác phẩm thư pháp.
Lão Cổ cười đến không khép miệng được, thật sự ông lão không quan tâm đến giá trị của mấy thứ này nhưng rất quý trọng món quà mà con cháu nghiêm túc chuẩn bị cho mình.
Bạn bè ngồi cùng bàn với ông lão nhìn mà ghen tị, có người cũng sẽ tức giận, nhìn xem con cháu ông lão ai cũng hiếu thảo, nhìn nhìn lại con cháu của mình, thật muốn đoạn tuyệt quan hệ cho đỡ tức. "Ngon lắm! Ngon lắm!" Ông lão được Thẩm Thính Hồng đút một miếng bánh kem, vị ngọt lan đến tận tâm can.
Thật ra khi còn ở Hồng Kông, bên cạnh ông lão có rất nhiêu cháu trai cháu gái nhưng chưa từng có người nào làm bánh kem chúc mừng sinh nhật cho ông. Mấy đứa đó, đối xử tốt với ông ít nhiều đều có mục đích.
Lão Cổ nghĩ như vậy, cảm thấy bánh kem đúng là món ngon nhất thế giới, không khỏi ăn thêm nhiều miếng nữa.
Nhưng dù sao ông lão cũng đã lớn tuổi, Thẩm Thính Hồng không dám cho ông ăn quá nhiều.
"Ông ngoại, bây giờ bánh kem này đã dính phúc khí của ông, ông có muốn chia cho mọi người cùng ăn không?” Thẩm Thính Hồng cười hỏi.
Hỏi như vậy sẽ không khiến Lão Cổ cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cười vui vẻ,'Chia, chia đều cho mọi người đi!" Đại Bảo Nhị Bảo chỉ mới mọc răng nên chưa thể ăn được bánh kem.
Mà vẫn được phát cho một miếng bánh nhỏ, mấy đứa trẻ lớn hơn sẽ được chia nhiều hơn.
Đây là một cái bánh kem siêu to khổng lồ, tất nhiên cũng đủ cho tất cả, hơn nữa sau khi ăn tiệc xong có một ít người bận việc về trước, nên mọi người đều có thể ăn một miếng bánh, tuy rằng không phải rất nhiều nhưng cũng xem như được lây chút không khí vui vẻ.
Ông phát cho mỗi đứa nhỏ một bao lì xì, dù có phải là con cháu nhà họ Thẩm hay không, chỉ cần là con nít đều được phát một bao lì xì.
Ngay cả Cổ Giác cũng có, cái này khiến Cổ Giác cảm giác thụ sủng nhược kinh, vì trước kia còn ở Hồng Kông, sinh nhật ông lão không có tiết mục tặng bao lì xì cho con cháu.
Chủ yếu là do phong tục ở Hồng Kông và ở đây khác nhau.
Thấy ánh mắt Cổ Giác ngạc nhiên nhìn mình, lão Cổ Xưa trợn mắt,/'Sao nữa? Chê ít à?"
Cổ Giác liên tục xua tay,Không có không có, con chỉ cảm thấy có hơi ngạc nhiên."
"Thích lấy hay không thì tùy.' Lão Cổ nói.
Nhưng khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, sau đó lân lượt phát từng bao lì xì cho mấy đứa cháu.
Tuy rằng mỗi người đều được một cái bao lì xì, nhưng chỉ cần nhìn là biết, bao lì xì của Thẩm Thính Hồng và Đại Bảo Nhị Bảo là lớn nhất.
Đại Bảo Nhị Bảo câm lấy bao lì xì trước mặt, vẻ mặt cười vui mừng, khiến mọi người càng thêm vui vẻ.
Trong lòng Đại Bảo cảm thấy hơi buồn cười, đường đường là một tổng tài mà bây giờ tỏ ra vẻ đáng yêu khiến cụ vui vẻ.
Thật ra ông lão rất tốt với bọn trẻ, từ lúc đến Bắc Kinh đến nay vẫn luôn yêu thương cưng chiêu, Đại Bảo cũng vô cùng thích ông.
Nhị Bảo nghĩ đơn giản hơn, đời này bé chỉ muốn hưởng thụ tình cảm gia đình, biết ông cố rất thương mình, lại còn tặng bao lì xì lớn, Nhị Bảo chập chững nghiêng ngả lảo đảo đi đến chỗ ông cố, bắt đầu bò lên người Lão Cổ.
Ông lão thấy Nhị Bảo muốn leo lên, trực tiếp ôm lên ôm cô lên
"Nhị Bảo của chúng ta muốn làm gì đây?"
Nhị Bảo tươi cười với ông, vươn tay mình ra đặt lên chòm râu của Lão Cổ, sau đó nắm chặt.
Thật ra bé không dùng sức lực, hơn nữa lúc túm lấy râu Lão Cổ cúi xuống theo động tác của cô, cho nên không cảm giác đau đớn chút nào. Nhưng Lão Cổ vẫn che cằm mình lại, giả bộ bị thương nặng, nhìn đáng thương vô cùng.
"Ai da, râu của ông cố đã bị Nhị Bảo nhà ta bứt hết rồi..."
Tất nhiên Nhị Bảo biết ông lão đang giả vờ nhưng vẫn dùng tay nhỏ sờ sờ xoa xoa, lại gân hôn lên má Lão Cổ.
Lão Cổ chạm vào mũi bé,'Bé con này, thật là quá nghịch ngợm, còn biết dỗ người khác nữa chứ."
Nhị Bảo cười khanh khách, tiếng cười của trẻ thơ giống như tiếng chuông gió, mang đến cho người khác cảm giác vui vẻ.
Sau sinh nhật Lão Cổ, Lý Thắng Nam chủ yếu chỉ ở nhà, chủ yếu là do bụng cô ấy đã lớn, sau khi mang thai ba tháng lại muốn đi tập thể dục rèn luyện sức khỏe mẹ bâu, nếu không phải Thẩm Thính Võ ngăn lại, cô ấy đã sánh vai với trời cao. Nếu không có người trông chừng thật sự không yên tâm, bây giờ Lưu Nguyệt luôn đi theo con dâu không rời một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận