Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 417 -

Chương 417 -Chương 417 -
Chương 417 -
Trên đường đi Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt gặp Thẩm Đại Lực đang say rượu. Không biết hằng ngày ông ta làm gì nhưng khi nhìn thấy cả nhà Thẩm Đại Cường ông ta không chào hỏi một câu mà loạng choạng bỏ đi.
"Haiz -" Ông nội Thẩm thở dài/Anh trai của con đúng là vô dụng, cũng may Hữu Vi học rất giỏi, nếu không..."
Câu tiếp theo ông nội Thẩm không nói nhưng mọi người F~==~Ì gia đình mà chỉ toàn | n tường thì thật không còn cách nào cứu.
Dù thời thế có thay đổi như thế nào, tiên cũng không bao giờ rơi từ trên trời xuống, cả gia đình này vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới đáy xã hội.
Họ muốn hỏi gần đây Thẩm Bích Liên có trở vê đây hay không nhưng về đến nhà lâu như vậy lại không nghe ai nhắc tới tên Thẩm Bích Liên, có lẽ cô ta chưa từng trở về nên Thẩm Đại Cường im lặng không hỏi đến.
Khi đến nhà Thẩm Đại Dũng, Thẩm Tiểu Binh đã giúp sắp xếp bàn ghế và chén đũa.
Năm nay Thẩm Tiểu Binh đã mười tám tuổi, nhìn trông có vẻ trầm tĩnh hơn xưa rất nhiều, không chỉ cao lên mà hành vi cử chỉ cũng thay đổi.
"Chú ba, thím bal"
Nhìn thấy họ ThẩmalfBsebay nhanh đến chào hỏi.
"Ồ, Tiểu Binh trở về hồi nào vậy?"
Theo lý mà nói 18 tuổi đã đến tuổi vào đại học nhưng Thẩm Tiểu Binh đi học muộn hơn bạn bè. Bây giờ cũng chỉ mới học cấp ba mà thôi, thường ngày cũng không có ở nhà chỉ kỳ nghỉ hè mới trở vê.
"Hết kỳ nghỉ cháu sẽ trở lại trường." Thẩm Tiểu Binh cười nói. Thẩm Đại Cường đi đến trước mặt thiếu niên xem xét, vỗ bờ vai của cậu bé,'Đứa trẻ ngoan, bây giờ đã cao hơn chú ba rồi."
Thẩm Tiểu Binh nhếch miệng cười.
"Thành tích thế nào?"
Đây có lẽ là bệnh chung của tất cả những người lớn, chỉ cân gặp người nhỏ tuổi chỉ muốn hỏi đến thành tích học tập.
Nói đến đây vẻ mặt Thẩm Tiểu Binh cứng đờ, ánh mắt buàc cv trời đẹp, chú ba đừng SH nh thành tích được không”
"Ô!I Thằng nhóc này!"
Cuối cùng Thẩm Tiểu Binh vẫn thành thật nói, cậu bé không thông minh bằng anh chị, lại không thích học tập.
Thành tích trước khi học cao trung thật ra cũng không tệ nhưng bây giờ không bằng trước kia, cậu bé không theo kịp tiến độ học tập trong lớp. "Cố gắng lên!" Thẩm Đại Cường không nói thêm gì, thật ra Thẩm Tiểu Binh học không tệ, so với mấy đứa trẻ trong thôn không phải đứa nào cũng được học đến cấp ba.
"Nó muốn tham gia quân đội, anh cũng nghĩ để cho nó muốn làm gì thì làm, đọc sách không phải con đường duy nhất." Thẩm Đại Dũng bưng một đĩa đồ ăn tới, nói.
Ngô Vân cũng đi theo sau, với chuyện này bà ấy có ý kiến phản đối nhưng sau khi được 0mm" tuy có chút không vui E=nse- Ì nói gì nữa.
Chỉ kéo Lưu Nguyệt vào phòng bếp, bắt đầu phàn nàn.
"Nói cho em nghe, chị đã nói không cho tham gia quân đội cứ cố gắng học tập sau này tìm công việc thật tốt, tham gia quân đội quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần, còn nguy hiểm. Trong lòng chị thật sự không muốn nhưng Đại Dũng nói nó muốn làm gì thì cứ cho nó làm, dù sao làm cha mẹ chỉ cần đứng sau ủng hộ con cái là được rồi.
"Thật ra anh hai nói cũng đúng.' Lưu Nguyệt nói thêm vào.
Lời nói là nói như vậy, đạo lý chị cũng hiểu nhưng chị và em đều là mẹ, sao có thể để cho con mình đi xa vậy được, liên lạc cũng không dễ dàng."
Ngô Vân thở dài.
"Đúng vậy, nếu là m2 L¿0g muốn nhưng từ nhỏ TR GGH un như vậy, bây gIỜ CŨ G TTƠI RŸ II bình, sẽ không quá nguy hiểm, em thấy chị có thể để nó đi thử."
Lưu Nguyệt đồng ý lời bà nói làm trong lòng Ngô Vân thoải mái rất nhiều, lúc sau lại nói suy nghĩ của mình.
Ngô Vân thở dài một hơi, trong lòng cũng biết nếu thật sự có cơ hội Thẩm Tiểu Binh chắc chắn rất muốn đi, dù bà ấy có ngăn cản cũng không được.
Thẩm Xuân Hoa đứng một bên yên lặng nghe, cũng không nói gì về chuyện này, cô ấy hy vọng em trai mình có thể làm những gì cậu bé thích nhưng cô ấy không thể giúp được nếu không sau này có chuyện gì, cô ấy sợ rằng mối quan hệ mẹ con sẽ không thể cứu vãn.
Không phải cô ấy ích kỷ, có được tình thương của mẹ như bây giờ thật không dễ dàng, cô ấy không muốn trở lại như trước kia.
Tuổi thơ của 1z ï ám.
Đặc biệt họ hàng còn có Thẩm Thính Hồng, các cô là hai chị em từ thời thơ ấu và đều là cháu gái của nhà họ Thẩm nhưng từ nhỏ Ngô Vân không quan tâm đến cô ấy một chút nào, chỉ có bà nội và cha thỉnh thoảng cũng quan tâm đến cô ấy một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận