Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 616 -

Chương 616 -Chương 616 -
Chương 616 -
"Trời ơi, thật là oai phong quá, chiếc ô tô con này phải bao nhiêu tiền một chiếc, nhà họ nhiều thế sao?"
"Các người biết cái gì, mấy đứa con của Thẩm Đại Cường đứa nào cũng có tiên đồ. Ni Nhi chúng ta không nói, nhà Thẩm Đại Cường dựa vào con bé ấy mà phát triển."
"Thẩm Thính Văn cũng không phải dạng vừa đâu, làm giáo sư ở Đại học Bắc Kinh đấy, giáo sư các người biết là gì không? Nếu như trong thôn mình có đứa trẻ nào thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh thì đó chính là tổ tiên phù hộ, đều là thiên tài rồi. Thẩm Thính Văn chính là chuyên dạy thiên tài. Thiên tài sau khi tốt nghiệp cũng chưa chắc đã làm được giáo sư như thằng bé, Thính Văn từ nhỏ đã thông miinh, tôi đã sớm nhìn ra rồi!"
"He he he, cái này tôi cũng biết, Thẩm Thính Võ tuy học hành không tốt nhưng kiếm tiền cũng giỏi. Các người nhìn vợ thằng bé ấy đi, đẹp biết bao. Nghe nói nhà vợ thằng bé còn là lãnh đạo lớn, bây giờ nó phong độ lắm, còn đâu dáng vẻ của tên ngốc nghếch ngày trước nữa.
"Những đứa trẻ như vậy, chúng ta có một đứa thôi cũng đã là tốt lắm rồi, kiếp trước Thẩm Đại Cường đã tích được bao nhiêu công đức, nhà ông ấy lại có đến ba đứa trẻ như vậy."
"Các người hiểu biết nông cạn quá đấy! Nhìn thấy cậu bé kia không, con trai cả nhà Thẩm Thính Hồng, nghe nói bây giờ đã giúp quản lý công ty rồi, thành tích cũng rất tốt..."
Trước đây mọi người đều là dân cùng một thôn, cho dù nhà họ Thẩm có cuộc sống khá hơn một chút nhưng xét cho cùng vẫn thấy là cùng một giuộc nhưng hôm nay nhà họ Thẩm trở về. Với cảnh tượng hoành tráng như vậy, mọi người đều cảm thấy như thể một bên trên trời một bên dưới đất, không dám tiến lên nói chuyện, chỉ đứng xa xa nhìn, bàn tán vài câu.
Sự ngưỡng mộ trên khuôn mặt mọi người sắp thành hình rồi, trước đây chỉ nghe nói cuộc sống của nhà họ Thẩm ở thành phố Bắc Kinh tốt đẹp thế nào, chỉ là chưa tận mắt chứng kiến nên không thấy rõ. Giờ tận mắt nhìn thấy rồi, mới nhận ra việc con cái trong nhà có tiền đồ là quan trọng biết bao.
Thẩm Thính Võ là trường hợp hiếm hoi, nói gì thì nói, người ta cũng đi học. Mặc dù thành tích không tốt nhưng khi còn ở trong thôn, ngày nào cũng tiếp xúc với heo, học hỏi kinh nghiệm nuôi heo từ những người có kinh nghiệm, lại không ngừng cải tiến nên bây giờ người ta mới có tiên đồ như vậy.
Còn Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thính Văn đều học giỏi. Mọi người đều nhận ra việc học hành quan trọng thế nào, quyết định sau này sẽ cho con em đi học tử tế.
Trước đây trong thôn còn có một số người cho rằng học hành chẳng có ích gì, để con ở nhà làm việc, bây giờ thì hối hận muốn chất.
Phải cho con đi học bằng mọi giá, cha mẹ chúng có khổ mấy năm thì cũng chẳng sao, còn không phải là mong sau này con cái có tiên đồ để sống tốt hơn sao.
Vì biết họ sắp về, Thẩm Vệ Quân và Thẩm Đại Dũng đã mua rất nhiều thức ăn, hai gia đình tụ họp lại để tổ chức tiệc chiêu đãi cho họ.
Tiêu Kiến Phương trở về quê cũ, mặc dù rất muốn về thôn họ Lưu thăm nhưng vẫn phải ở lại ăn cơm. Cả đoàn người đi thẳng đến nhà Đại Dũng, vì ông bà Thẩm đã già yếu rồi.
Lân này về, cả nhà Thẩm Hồng Kỳ cũng đi theo. Lý Tú Lan lúc thì bế cháu trai, lúc thì bế cháu gái, bận rộn không ngơi tay, nụ cười trên môi không hê tắt, có thể thấy bà ấy vui mừng biết bao.
Thẩm Đại Dũng thấy nhiều người như vậy cũng rất vui. Bê mấy mấy chai rượu ngon từ trong nhà ra, chuẩn bị một trận ra trò với mấy người Thẩm Đại Cường.
"Những người đàn ông này tụ tập lại, chỉ biết uống rượu hút thuốc, cũng chẳng làm được gì khác." Ngô Vân vừa nói vậy, vừa vội vàng đi tìm một túi lạc, chuẩn bị làm lạc rang húng lìu cho đàn ông nhắm rượu.
“Nói ra thì, trước đây chúng ta nào nỡ ăn lạc như thế này, còn rang húng lìu nữa. Cũng tại bây giờ cuộc sống tốt hơn rồi, trước đây có chút lạc cũng muốn để ép dầu."
"Đúng vậy, cuộc sống bây giờ thật sự là trước đây không dám nghĩ tới. Lý Tú Lan cũng gật đầu.
Lưu Nguyệt cũng nghĩ như vậy. Hồi đó cả nhà sống chung, ngày nào cũng rất bận rộn, việc không ít, cuộc sống vẫn túng thiếu.
Trong ba nhà thì nhà họ có khá hơn một chút, vì nhờ có mẹ đẻ và anh trai đều sẵn lòng giúp đỡ. Dù vậy, chẳng phải cũng phải tính toán từng ngày sao.
Trong lòng càng thêm biết ơn Thẩm Thính Hồng, bà sớm đã biết con gái mình đã bị đổi, bà biết con gái mình chắc chắn đã không còn nữa. May mà đứa con gái này cũng không tệ, rất có hiếu với bậc làm cha làm mẹ như họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận