Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 446 -

Chương 446 -Chương 446 -
Chương 446 -
Vào dịp Tết, Thẩm Thính Hồng vẫn đang ở cữ, nhưng cũng không quá gò bó, cô được ra khỏi phòng để ăn Tết cùng mọi người.
Đây là năm 1979. sau Tết là sinh nhật của Nữu Nữu. Trong nhà có nhiều người đến cũng rất náo nhiệt, Nữu Nữu đón sinh nhật 4 tuổi rất vui vẻ.
Thẩm Thính Hồng chọn lựa trong không gian hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một chiếc váy cÑÑểm... cho Nữu Nữu mặc.
Trước đây, cô cũng đã mua một số bộ quần áo cho con bé, nhưng cũng không nhiều, chỉ nghĩ rằng sẽ có lúc cần đến.
Khi Thẩm Thính Hồng chọn quà, Diệp Thận Ngôn không ở nhà, cô trực tiếp đưa hai đứa bé vào không gian.
Đây không phải là lần đầu tiên Đại Bảo và Nhị Bảo đến không gian, lần đầu tiên hai đứa trẻ đến đây đều vô cùng kinh ngạc, nhưng chúng không hiểu tại sao mẹ mình lại đưa chúng dịch chuyển tức thời đến một nơi khác, nơi này cũng không có người.
Dân dân chúng hiểu được một số điều, nơi mẹ đưa chúng đến hẳn là thế giới nhỏ của riêng mẹ, không có ai khác, nhưng thế giới nhỏ này có rất nhiều sinh vật, tất cả đều do mẹ tự nuôi.
Đại Bảo lập tức rNHHNMĂýSG Chẳng trách mẹ lại l--==--] tốt như vậy ở trong thời đại này. Ít nhất là hiện tại, bé chưa bao giờ thấy gia đình mình phải lo lắng về tiền bạc.
Còn lại một số thứ trong không gian, rõ ràng là chỉ có ở đời sau, hóa ra mẹ cũng giống như bé, đến từ một thế giới khác.
Nhị Bảo không biết sau này sẽ thế nào, nhưng hiện tại cô bé con thấy mẹ mình giống như một nàng tiên có phép thuật. Ý nghĩ này cũng giống với suy nghĩ ban đầu của cha mình.
Bé Nữu Nữu rất thích món quà mà cô nhỏ tặng, đẹp quá đi thôi
Nữu Nữu bé bỏng đã học ở nhà trẻ một học kỳ rồi, cảm thấy con bé chính là đứa trẻ xinh đẹp, nhất khi mặc chiếc váy nhỏ này.
Váy có màu hồng, phần trên là kiểu tay phồng, phần dưới là chất liệu voan tạo nên vẻ bông bênh cho chiếc váy, thực sự như một “-:= Ï ra từ truyện cổ tích, l l† liệu cotton nguyên chất, hoàn toàn không làm xước da Nữu Nữu.
Mặc chiếc váy vào, Nữu Nữu quay một vòng, vui vẻ cất tiếng cười giòn tan như chuông bạc.
Diệp Thận Ngôn lấy ra một đôi giày da nhỏ màu trắng, Vừa hay, đây là quà chú đã chuẩn bị cho con, có thể phối với chiếc váy trên người con."
Thẩm Thính Hồng cũng không biết anh chuẩn bị quà từ lúc nào, vì dù sao bản thân cô cũng đã nói sẽ chuẩn bị rồi.
Phải nói rằng quà của Diệp Thận Ngôn cũng không tệ, kiểu dáng này cũng khá mới mẻ, mu bàn chân của đôi giày còn có một chiếc nơ đen xinh xắn, kiểu dáng tuy có hơi cổ điển nhưng thực sự đẹp.
"Mặc bộ váy này, Nữu Nữu nhà ta đúng là rất xinh đẹp." E=n==e ngợi.
"Bà nội nói Nữu Nữu bình thường không xinh ạ? Nữu Nữu sẽ buồn đấy." Nữu Nữu nhập vai diễn viên nhí, bày ra vẻ mặt buồn bã với Lưu Nguyệt.
"Nói nhảm, Nữu Nữu nhà chúng ta vốn dĩ đã xinh đẹp nhưng hôm nay ăn mặc như vậy lại càng xinh đẹp hơn.' Lưu Nguyệt dỗ dành nói. "Bảo bối, hôm nay có vui không?” Thẩm Thanh Thanh vuốt tóc con gái mình, tóc của cô bé được Thẩm Thính Hồng chải rất đẹp, nhìn Nữu Nữu lúc này thật sự rất giống công chúa nhỏ trên các bộ phim truyền hình.
"Vui ạ, rất vui, mọi người đều đến dự sinh nhật của Nữu Nữu, có ba mẹ, chú hai, cậu mợ, anh trai, em trai, em gái, cô dượng, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, thật nhiều người đến chúc mừng sinh nhật Nữu Nữu.'
Nữu Nữu khoa tay ri Xxsesslg trông rất phấn khích. Mọi người đều bị cô bé chọc cười.
Nhìn Nữu Nữu đáng yêu như vậy ai cũng nghĩ không biết đến khi Nhị Bảo lớn lên có mềm mại đáng yêu như thế này không.
Trên thực tế thì mọi người thật sự suy nghĩ quá nhiều, kiếp trước Nhị Bảo bị giam giữ trong nhà cao cửa rộng vì thế tính tình bị kiềm chế rất nhiều.
Kiếp này được mọi người cưng chiều nên đã bộc lộ bản chất, trở thành một hỗn thế ma vương thật sự.
Tiệc đầy tháng của Đại Bảo và nhị Bảo cũng rất náo nhiệt, người trong nhà, Tịch Tĩnh An và người em trai lần trước cùng đến bệnh viện cũng đến, sau đó Trương Điềm, Lý Thắng Nam và những người khác cũng trở về.
Vì hai đứa bé vẫn còn nhỏ nếu không
thì có thể đếm bao lì xì đến mỏi tay. An là ngoài ý muốn“ THỢT, IHUUỜI nhưng người đã đến cũng không thể đuổi đi nên họ vẫn giữ anh ta ở lại ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong đột nhiên Tịch Tĩnh An gọi Diệp Thận Ngôn lại, Chúng ta ra ngoài nói chuyện?”
Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc gì. Diệp Thận Ngôn gật đầu, mặc kệ Tịch Tĩnh An muốn làm gì anh cũng không sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận