Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 681 - Ngoai Truyên Diệp Hoa Bắc Diệp H

Chương 681 - Ngoai Truyên Diệp Hoa Bắc Diệp HChương 681 - Ngoai Truyên Diệp Hoa Bắc Diệp H
Chương 681 - Ngoại Truyện Diệp Hoa Bắc Diệp Hoa Nam
Tôi tên là Diệp Hoa Bắc, tôi còn có một người em song sinh tên là Diệp Hoa Nam, còn có một người anh cả tên là Diệp Hoa Lâm, một người chị tên là Diệp Phái San.
Tôi từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, điều này không hề khoa trương.
Khi tôi chào đời, gia nghiệp đã rất khá giả. Thậm chí còn tốt hơn cả lúc anh cả và chị hai chào đời.
Cho nên tính cách của tôi có phần không sợ trời không sợ đất nhưng người mà tôi sợ nhất thực ra vẫn là người em song sinh Diệp Hoa Nam kia.
Nếu các người hỏi tôi tại sao, tất nhiên là vì tên nhóc này chính là bánh trôi đen nhân mè. Bề ngoài trông rất hiểu chuyện, khiến cho các bậc trưởng bối thường đem tôi ra so sánh với tôi, trong lòng tôi khổ lắm nhưng tôi không nói.
Tuy nhiên ngoài tôi ra, chẳng có mấy ai biết được bộ mặt thật của Diệp Hoa Nam, tên này không phải dạng vừa đâu. Thằng nhóc đó rất thâm hiểm, nhất định không được chọc vào nó, bởi vì khi bạn chọc vào nó, nó có thể sẽ nhẹ nhàng nói với bạn rằng không sao đâu nhưng quay đầu lại có thể tính toán xem phải trừng trị bạn thế nào.
Cho nên từ nhỏ tôi đã rất tự biết mình, căn bản sẽ không đi trêu chọc người em trai này. Tất nhiên cũng không phải là không có lúc cãi nhau, dù sao thì cuối cùng người xui xẻo cũng chỉ có tôi.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Cùng thằng nhóc này lớn lên, là chuyện buồn nhất trong cuộc đời tôi.
Lên trung học, tôi đã có đủ loại bạn gái. Bọn họ đêu muốn chơi cùng tôi, tôi cũng không ngại. Dù sao thì một đứa cũng dẫn, hai đứa cũng dẫn nhưng khi mẹ tôi biết chuyện này, bà đã trực tiếp cắt tiên tiêu vặt của tôi. Ngay cả người em song sinh của tôi cũng không thoát, bị tôi liên lụy. Tên Diệp Hoa Nam này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi. Quả nhiên, sau đó trong một thời gian dài, tôi đêu sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cuối cùng cũng trưởng thành, tôi thực sự nghĩ rằng, có thể tránh xa tên nhóc này bao xa thì tránh xa bấy nhiêu.
May mà tên nhóc này học hành rất tốt nên sau khi trưởng thành, nó đã đi du học nước ngoài. Khoảng thời gian đó, là lúc tôi sống vui vẻ nhất. Thậm chí tôi thường nghĩ, nếu tôi không có người em trai này, cuộc sống của tôi sẽ thoải mái biết bao.
Nhưng sự thật là, tên nhóc này đi chưa được bao lâu, tôi đã thấy không quen đủ thứ.
Đến khi tên nhóc này từ nước ngoài trở vê, thế mà lại dẫn theo một người bạn gái cũng du học nước ngoài. Thế mà tên nhóc này dẫn bạn gái về, cuộc sống của tôi lại không được như ý, tôi bắt đầu bị thúc giục kết hôn nhưng tôi làm ngơ.
Điêu duy nhất đáng mừng là ba mẹ tôi còn tương đối thoáng. Tất nhiên, rốt cuộc là thoáng hay là không quan tâm đến tôi thì cũng khó mà nói, bản thân tôi thì nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn.
Tôi vẫn chưa gặp được người hòa hợp với tâm hồn mình. Tôi thừa nhận, hôi nhỏ tôi đúng là khá đào hoa nhưng đó đều là hồi nhỏ thấy vui. Đến khi trưởng thành, tôi mới nghĩ, mình nhất định phải tìm một người hòa hợp với tâm hồn mình, nếu chỉ là tạm bợ qua ngày thì tôi thà không kết hôn.
Mẹ tôi cũng khá ủng hộ suy nghĩ này của tôi, bởi vì bà luôn nói, nếu như ba tôi không phải là người bà thích, hoặc ba tôi không thích mẹ tôi thì bà cũng tuyệt đối sẽ không ở bên ba tôi. Đã là người muốn sống cả đời bên nhau thì đương nhiên phải hòa hợp vê tâm hồn, như vậy mới sống thoải mái được.
Tôi đã ngoài ba mươi tuổi rồi mà vẫn độc thân, lúc ông bà ngoại mất, điều khiến ông bà tiếc nuối nhất có lẽ là tôi vẫn chưa có đối tượng, chưa kết hôn.
Mặc dù cũng có chút tiếc nuối nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mình như vậy không có gì sai.
Diệp Hoa Nam thì khác, Diệp Hoa Nam đã tìm được cô gái mình thích. Cô gái đó cũng giống em trai tôi, đều là bánh trôi đen nhân mè, cho nên sau này tôi càng tránh xa hai người bọn họ bao nhiêu càng tốt. Gặp phải hai vợ chồng này thì sẽ không có chuyện gì tốt lành, mấu chốt là đầu óc của hai vợ chồng này đều rất thông minh. Cô em dâu này của tôi, tuổi còn trẻ đã vào được đơn vị bảo mật, thật sự rất tài giỏi
Còn tôi, hồi nhỏ thành tích học tập cũng khá tốt, lên đại học cũng tạm được nhưng tôi không có ý định học lên cao, tôi không hứng thú với việc này. Còn về chuyện làm ăn của gia đình, có anh cả lo liệu, tôi cũng không có gì phải lo lắng.
Chỉ cần mỗi năm chia cổ tức là được.
Vì vậy, tôi đeo máy ảnh lên vai, một mặt là muốn chụp lại cảnh đẹp non sông đất nước, mặt khác cũng là không muốn ở cùng với hai vợ chông Diệp Hoa Nam.
Năm bốn mươi tuổi, tôi gặp một cô gái trên đỉnh núi Thái Sơn. Ôi, gọi là cô gái có vẻ cũng không thích hợp lắm, dù sao thì cô ấy cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi.
Điều bất ngờ là, suy nghĩ của chúng tôi lại kỳ diệu đến mức giống hệt nhau, cô ấy cũng cảm thấy kết hôn chẳng có tác dụng gì. Từ nhỏ cô ấy đã muốn đi khắp cả nước, cho nên những năm này vẫn không từ bỏ, trực tiếp đi du lịch luôn, ở một nơi mười ngày nửa tháng, chỗ nào lâu hơn thì có thể ở một tháng, sau đó lại đi đến nơi khác.
Tất nhiên, muốn hoàn thành chuyện này cũng không phải là chuyện dễ dàng, chắc chắn cũng cần tiền bạc hỗ trợ. Hoàn cảnh của cô ấy cũng giống tôi dù sao thì gia đình cũng không thiếu tiền, mặc kệ cô ấy làm loạn.
Chúng tôi có rất nhiều chủ đề chung, điều này khiến tôi rất vui. Chúng tôi cùng nhau đi đến đỉnh núi Thái Sơn, trên đường đi đã bỏ lại rất nhiều rất nhiều người. Lúc đó trong lòng tôi đã có một cảm xúc khác lạ, tôi cảm thấy đây chính là người hòa hợp với tâm hồn mình.
Vì vậy, tôi trực tiếp hỏi thẳng,'Đi du lịch một mình có thấy cô đơn không?"
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to, nhìn tôi đầy vẻ trêu chọc.
Người đàn ông bốn mươi tuổi, trước đây cũng đã từng gặp đủ loại cô gái trẻ đẹp nhưng khoảnh khắc chết tiệt này lại đỏ mặt.
Nhưng tôi vốn dĩ tùy tâm sở dục, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình.
Cô ấy đồng ý, sau đó trên con đường phía trước, chúng tôi đã cùng nhau dìu dắt, cùng nhau đi, rất vui vẻ.
Cho đến ngày chúng tôi kết hôn, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của cô ấy và mẹ tôi, cả đầu óc tôi đều ong ong.
Sau này tôi mới biết thì ra cô gái này đã sớm thông đồng với mẹ tôi. Cô ấy thích đi du lịch không phải vì cô ấy thích mà là vì tôi thích, cho nên cũng thích theo, lần gặp gỡ tình cờ trên núi Thái Sơn thực ra là do cô ấy cố ý tạo ra nhưng tôi cũng không ghét loại tính toán nhỏ này.
Thậm chí sau khi kết hôn, tôi đã vô số lân cảm thấy may mắn vì cô ấy đã gặp gỡ tôi, đó là phúc khí lớn nhất trong đời tôi.
Con người đại khái đều như vậy, người ưu tú hơn đối phương cũng không phải là không có nhưng lại cảm thấy người đó mới là tốt nhất.
Ở bên cô ấy, tôi cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái, hôn nhân của tôi và Diệp Hoa Nam với anh cả và chị hai đều có chút khác biệt, bọn họ cơ bản đều là tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, còn chúng tôi thì không có trúc mã thanh mai như vậy.
Có thể gặp được người phụ nữ mình thích vào tuổi không còn trẻ nữa, đại khái cũng là một chuyện rất may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận