Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 568 -

Chương 568 -Chương 568 -
Chương 568 -
Thực ra lần này Thẩm Thính Hồng đã thắng lớn, dù sao hôm nay cũng là ngày khai trương, doanh thu mới cao như vậy. Sau hai ngày ổn định, việc kinh doanh chắc chắn sẽ lại thay đổi, khó mà duy trì được doanh thu như thế này.
Nhưng tiên bồi thường của đối phương lại tính theo doanh thu hôm nay, chỉ có thể là không làm thì không chết.
"Sảng khoái quá, đúng là nên như vậy, những người này cũng không biết đang nghĩ gì, không làm tốt việc kinh doanh của mình, không nghĩ làm sao để nâng cao chất lượng cửa hàng, chỉ nghĩ làm sao để phá hoại, những người như vậy đáng bị xui xẻo."
Không phải là như vậy sao, nếu không có chuyện này thì dù cửa hàng của Thẩm Thính Hồng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng đối diện, nhưng ít nhất sẽ không đến mức mang tiếng xấu.
Một khi sự việc này lan truyền ra ngoài, việc kinh doanh của cửa hàng đối diện chắc chắn sẽ giảm sút hơn nữa, thực sự là tự mình chuốc lấy.
"Mẹ.' Đột nhiên Đại Bảo lên tiếng.
'Sao vậy con yêu?”
Thẩm Thính Hồng tò mò nhìn con trai.
Đại Bảo được gọi là con yêu tai có chút đỏ, hóa ra là mẹ gọi con yêu.
"Con có chuyện muốn nói với mẹ." Đại Bảo nói giọng nũng nịu nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, khiến mọi người tan chảy, sao lại có thể đáng yêu đến vậy?
"Con nói đi" Thẩm Thính Hồng gật đầu, chuẩn bị lắng nghe những gì Đại Bảo muốn nói.
"Về phòng nói ạ." Thẩm Thính Hồng đồng ý, theo Đại Bảo vê phòng.
Lưu Nguyệt bật cười,'Thằng trẻ này bé xíu xíu mà đã có bí mật rồi".
"Bé cưng con muốn nói gì với mẹ?”
Thẩm Thính Hồng ôm Đại Bảo về phòng, đóng cửa và hỏi.
"Mẹ ơi, là chuyện về cửa hàng."
Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo rất nghiêm túc.
Thẩm Thính Hồng nhướng mày, mới ba tuổi mà đã muốn bàn chuyện kinh doanh với mẹ sao?
"Con nói đi, mẹ nghe.
"Con cảm thấy không cần giảm giá, bây giờ mọi người đều có tâm lý chiếm lợi nhỏ. Đợi mấy ngày này qua rồi mẹ có thể áp dụng chương trình mua bốn tặng một, cũng giống như giảm giá 20%, nhưng khác ở chỗ có thể nhanh chóng xử lý tôn kho. Quần áo cập nhật rất nhanh, đến khi đổi mùa nếu không xử lý hết, tôn kho sẽ phải để đến năm sau.
"Năm sau chắc chắn sẽ có mẫu mới, đến lúc đó kiểu của năm nay sẽ khó bán."
Đại Bảo nói rất nghiêm túc.
"Vậy bây giờ con muốn thú nhận với mẹ?" Thẩm Thính Hồng hỏi lại.
Đại Bảo im lặng.
"Nói cho mẹ nghe con đến từ đâu?"
Bị hỏi câu này, Đại Bảo bĩu môi,'Con chắc chắn đến từ bụng mẹ mà."
"Đừng đánh trống lảng với mẹ." Thẩm Thính Hồng nhìn chằm chằm vào con trai.
"Nói ra thì con sợ mẹ không tin, nhưng con lại nghĩ mẹ sẽ tin. Nếu con nói thật mẹ có thể hứa với con một chuyện không?”
Đại Bảo ra điều kiện với mẹ mình. "Con nói trước đi." Thẩm Thính Hồng không vội đồng ý.
"Những thứ con đang học bây giờ thật quá trẻ con, sau khi con nói cho mẹ biết mẹ không thể bắt con đọc những sách tranh trẻ con đó nữa. Về sau nếu mẹ có việc kinh doanh nào cần lên kế hoạch, có thể giao cho con."
Đại Bảo thực sự bị chuyện "Học tập" hàng ngày làm cho phát điên. Mỗi ngày phải cùng Nhị Bảo xem những thứ rất nhàm chán, nếu không cậu cũng không thể trực tiếp nói ra.
"Ồ, con lên kế hoạch? Con biết kinh doanh sao?”
Nói thật, kiếp trước Thẩm Thính Hồng cũng chưa từng kinh doanh, bây giờ có thể làm ăn được hoàn toàn là nhờ biết trước, có thể áp dụng nhiều ý tưởng của tương lai, đó coi như là lợi thế của cô.
Tuy nhiên nếu không có điều này, cô cũng khó mà kinh doanh, nhiều việc đều phải tự mình tìm tòi.
"Kiếp trước con là tổng giám đốc của công ty niêm yết, mẹ có thể đừng coi thường con được không?
Đại Bảo nghiêm túc nói, trên mặt còn có vẻ không phục vì bị coi thường.
Nếu là kiếp trước cậu chắc chắn sẽ không có cảm xúc này, nhưng làm trẻ con lâu rồi, tính tình thực sự có phần giống trẻ con.
"Con cũng xuyên đến à?"
Tuy Thẩm Thính Hồng đã nghĩ đến chuyện này từ trước, nhưng đây là lần đầu cô nghe Đại Bảo chính miệng thừa nhận.
"Đúng ạ." Đại Bảo gật đầu.
".." Phút chốc, Thẩm Thính Hồng chẳng biết bản thân nên nói gì mới tốt, chính cô cũng là một người xuyên không, thế mà lại sinh ra thêm một người xuyên không nữa. "Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ không làm hại mẹ đâu." Đại Bảo lên tiếng.
"Ừm... Thật ra mẹ cũng là người xuyên không." Thẩm Thính Hồng đáp.
Hiển nhiên, sắc mặt của Đại Bảo lập tức không giữ được nữa, Cái này, là di truyền sao?"
Qua hơn nửa ngày cậu bé mới rặn ra được một câu, chuyện thế này một người thôi đã đủ sốc rồi, không ngờ vậy mà còn di truyền nữa.
"Nghĩ như thế cũng được. Thẩm Thính Hồng dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận