Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 1383 - Tranh Chấp Ở Tiêm Cơm Quốc Do:

Chương 1383 - Tranh Chấp Ở Tiêm Cơm Quốc Do:Chương 1383 - Tranh Chấp Ở Tiêm Cơm Quốc Do:
Chương 133 - Tranh Chấp Ở Tiệm Cơm Quốc Doanh 2
Lời này quả thật không cho mặt mũi khiến những người xung quanh đang xem diễn cười lớn.
Không thể không nói, cách so sánh của Thẩm Thính Hồng rất chính xác.
"Chúng ta đi thôi" Người đàn ông kéo người phụ nữ muốn rời đi.
"Tôi cho các người đi rồi sao? Phải xin lỗi mẹ tôi, nếu không chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."
Kể từ khi Thẩm Thính Hồng đến đây, cô đã cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ nhà họ Thẩm, lúc này đương nhiên cô không cho phép người bắt nạt mẹ mình dễ dàng bỏ đi."
Cuối cùng một nam một nữ không còn cách nào, chỉ có thể khom lưng xin lỗi trước mặt mọi người. Không phải họ muốn hạ thấp mình đến thế mà người phụ nữ Thẩm Thính Hồng này rất khó chơi. Nếu thái độ của họ không thành kính một chút, nói không chừng người này sẽ giữ họ không bỏ.
Thẩm Thính Hồng cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới bọn họ, vừa lúc này người ở cửa số bán đồ ăn cũng gọi số của cô nên Thẩm Thính Hồng trực tiếp đi bê thức ăn.
Nhìn bóng lưng của con gái, trong lòng Lưu Nguyệt cảm thấy tự hào, con gái đã thật sự trưởng thành. Hiện tại có thể bảo vệ được người mẹ như bà nên bà cũng yên tâm phân nào.
Tâm trạng của hai mẹ con rất vui vẻ vì vừa chiến thắng, ăn cũng rất ngon miệng. Vốn dĩ Thẩm Thính Hồng còn cho rằng mình gọi hơi nhiều đồ ăn, dù sao lúc này khẩu phần ăn của tiệm cơm quốc doanh cũng thật sự thật sự đầy đủ. Không ngờ hai mẹ con thật sự ăn hết sạch đồ ăn trên bàn.
Khi ra khỏi tiệm cơm, hai mẹ con vui vẻ khoác tay nhau đi dạo.
Lưu Nguyệt thoả mãn nói,'Tiệm cơm quốc doanh này hơi đắt một chút nhưng đúng thật là ăn rất ngon."
Thẩm Thính Hồng cười nói,'Con thấy có đắt đâu, một món ăn mặn mới có giá ba hào, đương nhiên không thể so với ăn ở nhà nhưng thế cũng rất hợp lý rồi."
Nghe con gái mình nói vậy, Lưu Nguyệt cũng cảm thấy đúng thật là có lời,'Đáng tiếc mấy người ba con không đến đây."
"Vậy chờ một khoảng thời gian nữa lúc mọi người đều rảnh rỗi thì nhà ta lại lên đây cùng nhau.ˆ
Thẩm Thính Hồng nói một cách hiển nhiên, dù lúc đó nhà không còn tiền thì cô lại bán một củ nhân sâm rừng là cả nhà có thể thoải mái ăn uống trong khoảng thời gian dài rồi."
Hai người họ lại tiếp tục đi mua sắm, đúng thật là cung ứng ở nơi đây tốt hơn ở thị trấn rất nhiêu. Hai người còn mua được thêm thịt, tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ để cả nhà ăn ngon lành.
Đến đây, hai người dự định đi về nhà.
Chưa bao lâu sao khi hai người họ đi vê phía nhà ga đã phát hiện một đám người đang vây lại thành vòng tròn.
Tính tình trời sinh của người Hoa chính là thích hóng chuyện, Thẩm Thính Hồng cũng không ngoại lệ.
"Mẹ, hay chúng ta sang đó xem thử đi?"
Nghe con gái mình nói vậy Lưu Nguyệt cười nói,Mới vừa rồi mẹ con thấy con đã trưởng thành rồi nhưng cuối cùng tình cách có khác gì đứa trẻ con đâu.
Tuy nói vậy nhưng bà cũng muốn đi hóng hớt xem chuyện gì xảy ra, vì vậy hai mẹ con cũng chen vào đám đông.
Nghe tiếng mọi người xung quanh bàn luận, hai người đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra là một bà cụ đang đi dạo, không biết sao lại bất tỉnh, mọi người cũng không có kiến thức chữa bệnh mà chỗ này còn cách bệnh viện của huyện thành một khoảng cách khá xa nên giờ đã có người đi tìm bác sĩ.
Những người khác không dám đụng vào người bà cụ này.
Thẩm Thính Hồng vừa bước tới liền thấy một bà cụ tóc trắng xoá đang nằm trên mặt đất, nhìn qua thì thấy bà ấy rất đau đớn.
Còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Thẩm Thính Hồng là người có lẽ phải.
"Mọi người mau tản ra để không khí lưu thông. Bất kể tình huống như thế nào, tập trung ở đây sẽ có hại cho người bị thương.'
Lúc này mọi người vẫn còn rất nhiệt tình, vừa nghe Thẩm Thính Hồng nói như vậy, họ nhanh chóng tản ra.
Sau khi hít thở không khí trong lành, bà cụ có vẻ đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn đau, chắc hẳn bà ấy đang phát bệnh nhưng phát bệnh gì thì không rõ nên Thẩm Thính Hồng mới đến gân để xem có chuyện gì xảy ra.
"Tôi có chút kiến thức về y học, hiện tại tôi cân phải tới gân bà cụ để xem tình trạng của bà ấy. Mọi người giúp tôi chứng minh việc bà cụ ngất đi không liên quan đến tôi."
Sở dĩ Thẩm Thính Hồng nói vậy là vì cô không lạ lùng gì với chuyện người tốt làm ơn mắc oán ở đời sau, vậy nên cô phải cảnh giác.
"Cô gái, cháu yên tâm, mọi người ở đây đều chứng kiến chuyện này không hê liên quan đến cháu."
"Đúng thế, rốt cuộc cũng có người am hiểu chút đến nơi này. Cũng không biết bà cụ này là ai, đã bị bệnh rồi mà người nhà lại dám để bà cụ ra đường một mình. Nếu lỡ chẳng may xảy ra... Thì đúng là hối hận cũng không kịp."
Thẩm Thính Hồng tới gân xem xét kỹ tình trạng của bà cụ, phát hiện sắc mặt của bà ấy cực kỳ kém, thậm chí còn bị tím tái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận