Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 66 - Chuyên nồi sắt

Chương 66 - Chuyên nồi sắtChương 66 - Chuyên nồi sắt
Chương 66 - Chuyện nồi sắt
Trong tay nhị phòng có tiên cũng không có nghĩa là trong tay đại phòng có. Tất cả tiền trong nhà còn chẳng đủ để cho Thẩm Hữu Vi cưới vợ, tiền lễ hỏi và tiên làm tiệc còn đang nợ chứ đừng nói đến chuyện mua thịt ăn.
Vốn dĩ những người phụ nữ muốn trở vê nhà sớm để nấu cơm, Trương Tố Cầm rất tức giận khi nhìn nồi cháo rau dại của nhà mình, bà ta bắt đầu đập vỡ xoong nôi, hùng hùng hổ hổ.
"Lấy tiền của người khác để ăn ngon uống say cũng không sợ hỏng miệng! Các người cứ ăn đi! Sớm hay muộn gì cũng sẽ chết vì tâm địa độc ác của mình thôi!"
Nghe thấy Trương Tế Cầm chửi đổng, Lưu Nguyệt đập gáo nước trên tay vào kệ bếp kêu "Âm" một tiếng, đừng nói là Trương Tế Cầm, ngay cả Thẩm Thính Hồng và Thẩm Đại Cường đều bị dọa sợ.
Đặc biệt là Thẩm Đại Cường - người quá hiểu rõ vợ mình, mặc dù ông ấy yêu đến chết tất cả hành động của vợ mình nhưng cũng sợ vợ mình đột nhiên hung hãn giết người.
Trương Tố Cầm vốn đang hùng hổ nói nhưng hiện tại Lưu Nguyệt đã tức giận, bà ta nhanh chóng ngậm miệng, nhân lúc Lưu Nguyệt chưa mắng chửi thì trốn chui trốn lủi trong nhà bếp, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng Lưu Nguyệt là người dễ nói chuyện như vậy sao? Chắc chắn là không rồi!
"Trương Tố Cầm, chị có bản lĩnh âm dương quái khí thì phải có bản lĩnh đi ra đây! Chị xem, tôi đây mà không chém, chị sẽ xong đời đấy!"
Trương Tố Cầm nào dám ho he gì, chỉ có thể tự an ủi trong lòng mình là không chấp vặt với hổ mẹ, nếu có thì người chịu thiệt là mình.
Thẩm Bích Liên đang nhóm lửa, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy mẹ mình thật hèn nhát.
Giống như lần trước các cậu của Thẩm Thính Hồng đến, mẹ cô ta bình thường hung dữ mà lúc đó chỉ trơ mắt nhìn cô ta bị mấy bà cô bà la sát của nhà họ Lưu dí đầu xuống đất đánh, đúng là mẹ chỉ biết bắt nạt người nhà.
Nghĩ đến hiếm hoi lắm hôm nay con gái mình mới vê nhà nên Lưu Nguyệt không lao vào đánh người, Hừ, hôm nay tâm tình của tôi đây rất tốt, không chấp nhặt với chị làm gì. Lần sau nếu chọc vào tôi nữa thì tôi đây sẽ giật nát cái đầu không được nhiều tóc của chị, không tin thì thử xem."
Dứt lời bà ấy lập tức quay đầu lại tiếp tục nấu ăn.
Thẩm Đại Cường và Thẩm Thính Hồng nhìn nhau nhưng cả hai vẫn giữ im lặng.
Đương nhiên Lưu Nguyệt chú ý tới hành động của hai ba con ông, nhất thời vừa cảm thấy bực vừa cảm thấy buồn cười, Tôi không nhằm vào hai ba con ông, sao vậy, tôi còn có thể ăn hai ba con ông sao?”
Thẩm Thính Hồng lè lưỡi, còn Thẩm Đại Cường sờ sờ mũi của mình, nhìn thế nào cũng thấy đang chột dạ.
Không lâu sau, Thẩm Thính Võ, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều đi làm công trở về nhà, trông họ rất mệt mỏi.
Nhìn mắt thường có thể thấy họ đen hơn nhiều so với trước khi Thẩm Thính Hồng đi học, rốt cuộc thì bây giờ đang là mùa hè, thời điểm này mặt trời cực kỳ chói chang.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thính Võ lập tức chạy tới, thậm chí còn không để ý tới thịt trong nồi. "Bé út, bé út để anh hai ôm em một cái!"
Nghe giọng điệu dụ dỗ trẻ nhỏ này, Thẩm Thính Hồng cạn lời nhưng khoé miệng không khỏi nhếch lên thành một vòng cung rồi thân thiết gọi: "Anh hai!"
Trước kia khi nguyên chủ nói chuyện với Thẩm Thính Võ, hâu như cô ấy đều gọi thẳng tên. Không biết bao nhiêu lâu Thẩm Thính Võ chưa nghe tiếng tiếng gọi ngọt ngào 'Anh hai" như vậy nên lập tức kích động mà xoa tay.
Lưu Nguyệt dùng thìa gõ vào mép nồi, hành động này khiến lông mày của Thẩm Đại Cường giật giật. Làm như vậy không vì gì khác mà vì nồi sắt là một đồ vật quý giá.
"Cẩn thận một chút đi, nếu làm đổ thịt trong nồi thì tối nay khỏi phải ăn cơm.
Trước kia nhà ông nội Thẩm chỉ có một cái nồi sắt, sau khi phân gia cái nồi đương nhiên không tới tay tam phòng. Để cho đại phòng và nhị phòng sử dụng. Hai nhà kia không kiếm được phiếu công nghiệp, cũng tiếc tiên mua nên hiện tại họ vẫn thay nhau nấu cơm, hôm nay người này làm sớm hơn, ngày mai sẽ đến lượt người kia.
Lưu Nguyệt không muốn dây dưa với bọn họ nên tìm cách lấy hai phiếu công nghiệp để mua một cái nồi sắt.
Tất nhiên, vấn đề không phải giảm chi tiêu cho thức ăn là được. Giống như người nông thôn thiếu tiên và phiếu, người thành phố sẽ thiếu lương thực. Rốt cuộc thì nguôn cung ứng hữu hạn, dù là có tiên có vé thì chưa chắc đã mua được lương thực nên đương nhiên sẽ có người nguyện ý đổi.
Huống chi thứ mà đổi được từ phiếu công nghiệp là đồ vật rất quý giá, tệ nhất đã là một cái phích nước. Dù đã có phiếu công nghiệp trong tay thì không phải ai cũng dám đi mua đồ, nếu để quá lâu sẽ hết hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận