Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 220 - Hop

Chương 220 - HopChương 220 - Hop
Chương 220 - Họp
Thấy vẻ mặt Thẩm Đại Cường như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chua xót.
Suy cho cùng, những người trẻ tuổi như họ tốt hơn nhiều, ít tuổi có thể thoải mái chạy ra Nam vào Bắc. Không giống thế hệ trước, có khi còn chưa được ngồi tàu hỏa bao giờ.
"Ây, tốt thật đấy, nếu có cơ hội chúng ta có thể đi xem lễ thượng cờ, vậy thì kiếp này cũng đáng giá. Thẩm Đại Cường nói.
Thẩm Thính Hồng đến sau Thẩm Đại Cường rồi đặt tay lên vai ba mình;Ba, ba chỉ có mơ ước nhỏ nhoi vậy thôi sao. Sau này, chúng ta không chỉ đi xem bâu trời Thiên An Môn, đi Vạn lý Trường Thành mà còn có thể đi khắp non sông. Đợi con kiếm được nhiều tiên lời thì sau này ba mẹ không phải đụng vào thứ gì cả, ba mẹ chỉ cần đi du lịch tận hưởng thế giới riêng của hai người."
Mặc dù bây giờ nói điều này chẳng khác gì vẽ chiếc bánh nướng lớn [*] nhưng Thẩm Thính Hồng hiểu rõ, không bao lâu nữa lời cô nói sẽ thành sự thật.
[*Ì Nghĩa gốc: "Bánh lớn" xuất phát từ thành ngữ " vẽ bánh để thỏa mãn cơn đói ". Nghĩa gốc là dùng những chiếc bánh làm bằng bột để giải quyết vấn đề đói khát. Sau này nó được mở rộng thành ẩn dụ những lời hứa hay những lời hứa tưởng chừng như có thể đáp ứng nhu cầu nhưng thực tế không thể thực hiện được điều đó.
Huống chỉ xem lễ thượng cờ chẳng là việc khó khăn gì. Cô đang muốn chờ kỳ thi đại học khôi phục, đến lúc đó cả nhà họ sẽ chuyển lên Bắc Kinh. Nếu không phải sau này cô có vốn để tạo lập chỗ đứng rộng rãi và minh bạch ở Bắc Kinh, cô sẽ không làm được nhiều việc như Vậy.
"Haha, Ni Nhi nhà ta vẫn là tốt nhất, lúc đó ba mẹ có thể dựa vào con mà hưởng phúc rồi."
Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh vừa mở cửa nhà ra liên nghe thấy cõi lòng và các loại âm thanh, tức khắc cả hai cũng nở nụ cười.
"Xem ra Thẩm Thính Hồng còn đến sớm hơn chúng ta nhỉ." Vừa nói xong Thẩm Thanh Thanh liền chạy vào phòng, đã lâu như vậy chưa gặp chị em tốt của mình rồi, nghĩ đến mà hoảng.
"Thính Hồng! Thính Hồng!"
Nghe thấy vậy Thẩm Thính Hồng liền đi ra, sau đó đã bị Thẩm Thanh Thanh ôm chầm lấy,Đi từ cách rất xa tớ đã nghe thấy giọng của cậu, lâu lắm mới được nghe thanh âm thân thương này.'
"Này, cậu kêu quác quác gì đấy. Thẩm Thính Hồng trêu chọc.
Thẩm Thanh Thanh buông đôi tay đang ôm cô ra, lấy tay che lại ngực của mình,'Sao cậu nói tớ thế, không phải tớ quá nhớ cậu đấy sao?"
"Được được, tớ sai được chưa?” Thẩm Thính Hồng bất đắc dĩ.
"Tớ thấy cậu không có thành ý chút nào."
Đồ ăn trong buổi tối hôm nay đúng là tốn bao công phu của Lưu Nguyệt, có cá có thịt còn có trứng. Ngoại trừ một món rau xào thì đúng là không nhìn được một món ăn chay nào khác.
Cả nhà ăn cơm miệng đều bóng nhẫy, Thẩm Thính Võ vừa ăn mà vẫn không quên đâm chọt/Ôi trời, con chắc chắn con được nhặt từ bãi rác về. Chỉ khi bé út với chị dâu ở nhà thì chúng ta mới được ăn những món ngon như này."
"Ăn ngập mồm mà vẫn không ngăn con không nói lung tung được hả?" Lưu Nguyệt lập tức trao cho đứa con trai mình một ánh mắt hình viên đạn,'Không muốn ăn thì đừng ăn nữa."
"Ăn! Con ăn mài" Thẩm Thính Võ cợt nhả nói.
Ông con trai "quý hoá" này khiến Lưu Nguyệt trợn trắng mắt, suýt chút nữa bay lên trời,"Thằng này, mày nói như mẹ khắc khe với mày lắm í, thế thiếu ăn hay thiếu mặc hả?"
Thẩm Đại Cường duỗi chân mình ra, đá chân đứa con trai thứ hai của mình ở dưới chân bàn, ánh mắt không ngừng truyền tin tức Đừng chọc mẹ con, cẩn thận bị đánh đó."
Lưu Nguyệt mắng con trai xong liên quay đầu gắp thịt cho Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh với ánh mắt hiên từ,Hai đứa cứ ăn đi, không phải lo việc giữ dáng. Hai đứa nhìn xem đã gầy đến mức nào rồi?"
Tốc độ thay đổi sắc mặt có thể nói là kinh điển, nhanh hơn chớp. Thẩm Thính Võ ở bên chứng kiến cảnh này không khỏi líu lưỡi.
Ăn cơm xong, Thẩm Thính Hồng liền chia những đồ vật mang từ Bắc Kinh về. Cô cũng cho Thẩm Thanh Thanh một con vịt quay và một bộ bánh tám món cho cô ấy mang về nhà.
Đương nhiên phải để lại một ít ở nhà, ở bữa cơm Thẩm Thính Hồng đã lấy một con vịt quay ra để mọi người cùng thưởng thức.
Sau khi nghỉ ngơi cả đêm, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn liên đi tìm Thẩm Vệ Quân.
Không chỉ Thẩm Vệ Quân mà còn có mấy người tham gia khác, đương nhiên bao gồm cả Thẩm Đại Dũng.
"Lý do chủ yếu hôm nay gọi mọi người đến đây vì một chuyện, Ni Nhi nhà họ Thẩm đã tìm ra biện pháp để thay thế bông nhưng giờ chúng ta chưa thực sự thử nghiệm nên không dám xác định chuyện này. Tuy nhiên, nếu chuyện này thực sự thành công thì chúng ta sẽ phát đạt." Thẩm Vệ Quân kích động nói.
Tuy bản thân ông ấy không quá tin tưởng lông vịt kia thực sự có thể làm ra quần áo nhưng ông ấy lại có sự tin tưởng mạc danh với Thẩm Thính Hồng. Sau khi trải qua những chuyện này, Thẩm Vệ Quân có một loại cảm giác, tuyệt đối Thẩm Thính Hồng sẽ không bao giờ đánh giặc mà đi tay không, nếu lời cô đã nói ra thì đã có sự chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận