Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 117 - Ăn Cơm Cháy Qua Bữa

Chương 117 - Ăn Cơm Cháy Qua BữaChương 117 - Ăn Cơm Cháy Qua Bữa
Chương 117 - Ăn Cơm Cháy Qua Bữa
Đương nhiên là Hà Cẩn Chi mang tiền đến đây, vì Diệp Thận Ngôn không nói rõ củ nhân sâm này có niên đại như nào nên anh ta chuẩn bị tiên rất đầy đủ. Ước chừng mang theo khoảng một nghìn đồng ở trên người, trước mắt chừng đó đã quá dư dả rồi.
Ngay lập tức, anh ta đếm sáu trăm đồng đưa cho Thẩm Thính Hồng, tất cả đều là đại đoàn kết. Từ khi đến niên đại này, đây là lân đầu tiên Thẩm Thính Hồng được tiếp xúc với nhiều tờ đại đoàn kết như vậy.
Nhất thời cô cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy rằng lúc rảnh rỗi không có việc gì làm đi một chuyến đến chợ đen, đến giờ cũng tích góp được vài trăm nhưng giờ thu vào nhiêu như vậy nên đương nhiên cô rất vui vẻ. "Sau này cô mà còn tìm được thứ tốt như này thì phiên cô gửi thư nói với tôi một tiếng." Hà Cẩn Chi đưa cho Thẩm Thính Hồng một mảnh giấy có ghi địa chỉ nhà anh ta trên đó.
"Nếu tôi thật sự có vận khí tốt như vậy nữa, nhất định tôi sẽ liên hệ với anh" Thẩm Thính Hồng cũng hào phóng nhận lấy.
"Vậy tôi cảm ơn cô trước nhé." Hà Cẩn Chi nói.
Thẩm Thính Hồng gật đầu, lúc này Lưu Nguyệt đã nấu cơm, khói trong bếp cũng đã bốc lên vì thế Thẩm Thính Hồng liền nói,Đồng chí Hà Cẩn Ngôn, mời anh ở lại ăn với gia đình nhà chúng tôi rồi hãng khi rời đi."
Nhưng mà Hà Cẩn Chi lại lắc đầu,Không được rôi, tôi phải vội về nhà. Bây giờ tình trạng của cha tôi không được tốt lắm nên không ở lại đây ăn cơm được, tôi đã đặt vé xe lửa để lát nữa về nhà rồi." Vốn dĩ đây chỉ là một lời khách sáo, người ta không muốn ở lại, Thẩm Thính Hồng cũng không cưỡng cầu. Sau khi chào hỏi xong cô liên đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Hà Cẩn Chi nhìn bóng dáng Thẩm Thính Hồng đi xa, lại quay đầu chế nhạo Diệp Thận Ngôn nói,Đối tượng của anh đúng là một người rất thú vị!"
"ỪI" Diệp Thận Ngôn vẫn có bộ dáng hũ nút, như thể người nói cực kỳ nhiều trước mặt Thẩm Thính Hồng không phải anh vậy.
Hà Cẩn Chi cảm giác mình mặt nóng dán mông lạnh (*) nhưng cũng không tức giận, anh ta xua tay nói, Tôi phải đi rồi, nếu không sẽ bị lỡ chuyến."
(*) Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau "Đi thôi Diệp Thận Ngôn nói.
"Anh không định tiễn tôi đi à?" Hà Cẩn Chi cạn lời nhìn anh.
"Anh không thấy tôi là người bị thương à?" Diệp Thận Ngôn hỏi vặn lại.
"Nhìn không thấy, tôi thấy tinh thần của anh rất tốt là đằng khác." Là một bác sĩ, Hà Cẩn Chi sao có thể không nhìn ra cơ thể Diệp Thận Ngôn đã khôi phục hoàn toàn.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Diệp Thận Ngôn vẫn đưa Hà Cẩn Chi đến đầu thôn.
Một người thành phố tới thôn khiến không ít người chú ý, trên đường về sau khi đưa người đi, một số người tiến lên hỏi thăm.
Tuy nhiên, Diệp Thận Ngôn không nói nhiều lời với mọi người, đầu không mặn không nhạt trả lời đối phó vài câu. Cuối cùng những người đó ngoại trừ biết người đàn ông vừa rồi là bạn thân đến thăm Diệp Thận Ngôn thì chẳng biết được thêm bất cứ thông tin gì.
Hơn nữa, mọi người cũng biết Diệp Thận Ngôn là người có chức vị ở quân đội nên việc có mấy người bạn là người thành phố cũng không hiếm lạ gì. Sau khi trò chuyện vài câu, mọi người cũng tự động bỏ qua vấn đề này.
Thẩm Thính Hồng đưa tiền cho Lưu Nguyệt, 'Mẹ, đây là tiên bán nhân sâm."
Nhìn một xấp Đại Đoàn Kết dày cộp trước mặt, bàn tay cầm sạn của Lưu Nguyệt run lên.
"Mẹ cầm đi, con vẫn còn tiên ở đấy, nếu con mà hết tiền thì con sẽ đi hỏi mẹ. Mẹ là Định Hải Thần Châm (*) của nhà ta, số tiên lớn như này đương nhiên phải để mẹ giữ rồi.' Thẩm Thính Hồng nói.
(*) Là cây gậy thân thông mà Tôn Ngộ Không sử dụng trong cuốn tiểu thuyết Tây du ký của Ngô Thừa Ân. Cuối cùng Lưu Nguyệt không thể từ chối cô con gái mình mà nhận lấy tiền.
Thậm chí bà còn bỏ cả cái sạn trong tay, cầm tiền chạy vê phòng của mình, nhiều tiên như vậy nhất định phải khoá vào mới yên tâm được.
Diệp Thận Ngôn vừa vặn nhìn thấy một màn này lúc trở lại sau khi tiễn Hà Cẩn Chi đi, Lưu Nguyệt trông rất hoảng loạn với số tiền trên tay, tức khắc anh cũng bật cười.
Anh đi vào phòng bếp hỗ trợ, lúc này Thẩm Thính Hồng nhận cái nồi và sạn từ Lưu Nguyệt để tiếp tục xào rau, kỹ thuật của cô tương đối lưu loát. Diệp Thận Ngôn tiến thẳng đến hỗ trợ nhóm lửa ở trước bếp.
Rất nhanh đồ ăn đã được chuẩn bị xong, vì Lưu Nguyệt đã chuẩn bị sẵn đồ nên xào rất nhanh.
Diệp Thận Ngôn hỗ trợ bưng bê thức ăn, lúc này Lưu Nguyệt rất vất vả mới tìm được chỗ an toàn để cất nhóm đại đoàn kết đã đi ra. Nhìn hai người họ đã chuẩn bị đồ ăn xong, bà ấy liên cảm thấy rất ngại ngùng.
"Để mẹ làm cho..."
Thẩm Thính Hồng trêu ghẹo nói,'Mẹ, nếu bọn con cứ chờ mẹ đến, có khi trưa nay nhà ta phải ăn cơm cháy qua bữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận