Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 180 - Em Muốn Thành Người Yêu Của AI

Chương 180 - Em Muốn Thành Người Yêu Của AIChương 180 - Em Muốn Thành Người Yêu Của AI
Chương 180 - Em Muốn Thành Người Yêu Của Anh
"Đồng chí Hàn Cần, tôi nói không rõ ràng lắm là vì muốn giữ thể diện cho đồng chí. Đồng chí thật sự cho rằng mình có thể dấu những thủ đoạn làm sau lưng người khác sao? Tôi không biết tại sao cô nằng nặc đòi phải gả cho anh tôi nhưng tốt nhất là cô nên từ bỏ ý định này đi, đừng nói đến anh tôi, cả nhà tôi đều chướng mắt cô."
Dứt lời, Thẩm Thính Hồng liền rời đi mà không mặt lại, trên đường trùng hợp lại gặp được Diệp Thận Ngôn vừa trở về từ thị trấn, cứ thế hai người đi về cùng nhau.
Nhìn Thẩm Thính Hồng có vẻ tức giận, Diệp Thận Ngôn cũng khó hiểu,'Em có sao không?"
Vì thế Thẩm Thính Hồng kể chuyện vừa xảy ra cho Diệp Thận Ngôn, nghe xong Diệp Thận Ngôn cực kỳ sửng sốt, rốt cuộc người ở niên đại này tương đối phong kiến, ngay cả Diệp Thận Ngôn cũng không tài nào lý giải được mạch nào của Hàn Cần.
Mà sau khi Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh bước ra khỏi trường tiểu học trong thôn, cả hai liên đi song song với nhau.
Thẩm Thính Văn cho rằng Thẩm Thanh Thanh cố ý muốn giải vây cho mình, vì vậy nói với Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh/"Thanh Thanh, cảm ơn em đã giúp anh."
Vẻ mặt Thẩm Thanh Thanh khó hiểu vô cùng, Em giúp anh cái gì vậy?”
Thẩm Thính VănKhông phải em tới đây là để giải vây cho anh sao?"
Thẩm Thanh Thanh: Đúng là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
"Thật ra cũng không hẳn vậy, em đến đây chủ yếu là vì có chuyện muốn nói với anh." Cẩn thận nhìn tứ phía, xác định không có bất kỳ ai ở xung quanh thì Thẩm Thanh Thanh mới nhỏ giọng nói, Lần này em xin nghỉ để về gặp anh đó."
Nói xong lời này, mặt Thẩm Thanh Thanh đã đỏ bừng nhưng Thẩm Thính Văn là một hũ nút, căn bản không hiểu được ý tứ của Thẩm Thanh Thanh, thậm chí còn hỏi lại "Thế thì có chuyện gì không?”
Thẩm Thanh Thanh:...
"Có việc, đương nhiên có chuyện rồi!" Cố lấy hết can đảm, giọng nói Thẩm Thanh Thanh mới lớn hơn một chút,Anh Thính Văn, em thích anh đã lâu rôi, em muốn thành người yêu của anh. Nếu anh không đồng ý cũng không sao cả, không phải khó xử đâu, thích là thích, không thích vẫn mãi chỉ là không thích. Anh không cân cảm thấy khó xử bởi mối quan hệ của em và Thính Hồng, anh yên tâm, em sẽ không làm khó dễ anh. Dù anh có phải người yêu của em hay không thì Thính Hồng vẫn mãi là người bạn thân nhất trên đời."
Lời nói của Thẩm Thanh Thanh khiến Thẩm Đình Văn "xịt keo" cứng đờ tại chỗ, sau đó anh nhìn vào cái miệng đang mấp máy của cô, càng về sau lời nói ngày càng thái quá.
Thẩm Thanh Thanh cũng muốn cắn đứt lưỡi của mình lắm rồi, rõ ràng là cô muốn tỏ tình với người ta, thế nào mà càng nói càng không ra gì đến nỗi cô muốn cắt đứt lưỡi tại chỗ.
Vốn tưởng rằng Thẩm Thính Văn sẽ từ chối thẳng thừng, ai mà ngờ được đến sau khi Thẩm Thính Văn sửng sốt thì anh đột nhiên cười ra tiếng,'Đồng chí Thẩm Thanh Thanh, anh sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện này."
Tâm tình Thẩm Thanh Thanh bỗng nhiên trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, anh ấy nói sẽ cân nhắc một cách thật nghiêm túc, chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc bản thân mình rất có hy vọng sao? Rốt cuộc Thẩm Thính Hồng nói với mình là khi Hàn Cần tới tìm anh ấy thì trực tiếp bị từ chối đó.
"Vậy... Vậy anh cứ cân nhắc thật kỹ đi" Hít sâu một hơi dài, cuối cùng Thẩm Thanh Thanh cũng tiếp lời. sau đó cảm thấy tiếp tục ở lại đây thật khó xử, vì vậy cô liền nói với Thẩm Thính Văn,Này anh Thính Văn, em về trước nhét"
Thẩm Thính Văn chưa kịp nói gì thì Thẩm Thanh Thanh đã bỏ chạy.
Lắc đầu bất lực, Thẩm Thính Văn cũng đi về nhà, đến nhà bắt gắp được ánh mắt hóng hớt của em gái mình thì tức khắc trong lòng cảm thấy đôi chút xấu hổ. Chắc chắn con bé này biết chuyện nhỉ?
"Tôi có đến kịp bữa tối không?” Giọng nói của Thẩm Đại Cường đột nhiên truyền vào từ ngoài cửa, nghe vậy khuôn mặt Lưu Nguyệt tức khắc vui sướng vạn phân. Nhanh chân chạy ra ngoài, thấy đó đúng là Thẩm Đại Cường, quả nhiên nụ cười trên mặt bà không tài nào kìm được, Sao giờ ông đã về rồi?"
Thẩm Đại Cường cảm thấy rất tủi thân/Tôi chưa bao giờ xa cả nhà cả, ở một mình không quen nên tôi nhờ một người đồng nghiệp trông hàng vào buổi chiêu hộ tôi, ngày mai nghỉ phép, đêm nay tôi có thể ở nhà cả đêm."
"Mau vào đi, tôi vừa mới làm cơm đấy! Hôm nay Tiểu Diệp vào thị trấn mua đồ cho mọi người, nhất định tối nay sẽ có một bữa ăn cực kỳ phong phú!" Lưu Nguyệt vui vẻ nói.
Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng cũng đứng lên chào Thẩm Đại Cường, Ba/ Chú”
Thẩm Thính Văn, Thẩm Thính Võ cũng hô to, Bal"
"Thế tiểu Diệp xuất ngũ rồi à?"
"Đúng rồi ạ, cháu định trở về ổn định thì liên đi thông báo cho chú, không ngờ được chú lại về trước." Diệp Thận Ngôn trả lời nói.
"Này không phải nhớ nhà sao?" Thẩm Đại Cường gãi gãi cái gáy của mình Đúng là ở nhà mình vẫn thoải mái nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận