Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 228 - Đừng Chê Tôi Mua Quá Nhiều

Chương 228 - Đừng Chê Tôi Mua Quá NhiềuChương 228 - Đừng Chê Tôi Mua Quá Nhiều
Chương 228 - Đừng Chê Tôi Mua Quá Nhiêu
Sau đó chính là chia thịt, việc phân thịt và phân lương thực không có sự khác nhau quá lớn. Thật ra không phải đại đội nào cũng làm theo cách này, một số đại đội trực tiếp nộp heo lên, sau đó lấy được phiếu thịt từ trạm thu mua rồi đại đội trưởng sẽ phát lại cho mọi người. Đương nhiên làm như vậy từng nhà có thể chia được nhiều tiền hơn một chút.
Nhưng Thẩm Vệ Quân không làm như vậy, làm việc quân quật quanh năm suốt tháng mà đến Tết lại không ăn được một miếng thịt nào. Vậy kiếm nhiều công điểm như vậy để làm gì cơ chứ?
Ông vẫn luôn cổ vũ các đội viên, nên tỉnh táo và tiêu tiên lúc cần thiết.
Chia thịt chia lương thực chính là ngày mọi người thích nhất trong năm, trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười.
Dựa theo công điểm, người được gọi tên sẽ tiến lên nhận thịt. Công điểm cả một nhà sẽ được kết toán cùng nhau, chỉ cân một người đại diện lên nhận thịt vê.
Khoảng thời gian sau này Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt không đi làm công nữa nhưng trước đó vẫn kiếm được không ít công điểm. Lại có thêm trợ lực của "Đại lực sĩ" Thẩm Thính Võ thì cả nhà họ Thẩm vẫn được chia khoảng ba-bốn cân thịt.
Ngoài ra còn có một số gia đình có dân số tương đối đông nên được chia nhiều hơn. Trông những thanh niên tri thức hay các người già neo đơn lại có vẻ đáng thương.
Đặc biệt là những người già neo đơn, tính theo thực tế từng cm một thì căn bản họ không được chia tí thịt nào. Chính Thẩm Vệ Quân đã cắt cho họ hai lạng vì chủ nghĩa nhân đạo.
Bởi vì những người già như vậy không nhiều, lại thực sự đáng thương, các thành viên trong đội cơ bản sẽ không nói gì.
Sau khi chia xong, nửa con heo còn lại được để lại, nửa này chuyên bán lấy tiên, để các thành viên trong nhóm có thể phân phát thêm một ít tiên mua những thứ khác.
Thẩm Thính Hồng dẫn Diệp Thận Ngôn cùng nhau đi mua thịt. Không phải trong không gian không có thịt, mà là Thẩm Thính Hồng cảm thấy thịt thời đại này thật sự là thứ hậu thế không thể sánh bằng.
Đàn heo đời sau mặc dù lớn rất khỏe mạnh nhưng phần lớn đều được cho ăn thức ăn chăn nuôi. Có rất nhiều loại thịt vừa mua, chưa mang được về nhà đã chảy máu loãng.
Đây là lý do tại sao heo bản địa đích thực ở nông thôn có thể được bán với cái giá rất cao ở các thế hệ sau, thậm chí cầu vượt quá cung.
Đương nhiên, cho dù họ có tiền thì không có khả năng mua hết nửa con heo này. Đoán chừng nếu họ muốn làm như thế, giây tiếp theo sẽ có người đứng dậy phản đối.
Cô không thích thịt mỡ nên xin một ít thịt ba chỉ lợn và những phân mỏng hơn, hai cái chân heo và một đầu heo.
Thẩm Vệ Quân nhịn không được nói: "Con bé Thính Hồng, cháu mua những phần thịt xấu này làm gì? Phần thịt ba chỉ còn tạm chấp nhận được, vì sao phải bỏ tiên ra mua những thứ như lòng lợn, gan các loại, thật sự mùi của chúng đều rất nồng."
Thẩm Thính Hồng thần bí cười nói: "Chú, lát vê nhà ăn cơm sẽ biết."
Đến lúc đó cô sẽ tự mình động thủ để họ loá mắt cho xem. Sau đó, Thẩm Thính Văn và Lưu Nguyệt cũng tiến tới. Không phải Thẩm Thính Hồng không giúp bọn họ mua, mà là chuyện này lại khác. Hai người Lưu Nguyệt muốn mua thịt cho hôn lễ của Thẩm Thính Văn. Nếu mua chung với người làm em gái như cô thì sợ sẽ bị mọi người bàn tán.
"Mọi người đều biết hai ngày nữa nhà chúng tôi sẽ tổ chức yến tiệc. Mọi người cũng sẽ được mời đến đó dùng bữa, vậy nên mong mọi người đừng chê tôi mua quá nhiều." Lưu Nguyệt cười nói với các thành viên trong nhóm đang xếp hàng mua hàng.
Sẽ không đâu!"
"Lúc đó tất cả chúng tôi sẽ đến để uống rượu, sao có thể chê chị mua nhiều được chứ?"
Phải biết rằng Thẩm Thính Văn là giáo viên của trường tiểu học thôn, chỉ cân trẻ con trong thôn đi học thì đều phải ở chạm mặt anh ấy. Thẩm Thanh Thanh là con gái của đại đội trưởng, bọn họ kết hôn, gì thì gì chứ mọi người đều muốn đi xem náo nhiệt.
Dù có là người keo kiệt thì cũng không có khả năng không đi ăn tiệc rượu này.
Cho nên dù sao là tất cả mọi người đều ăn chung với nhau, Lưu Nguyệt có mua nhiều hơn thì sao chứ.
Tuy nhiên Lưu Nguyệt không mua quá nhiều. Đại khái chỉ khoảng mười mấy cân thịt, đến lúc đó mỗi bàn sẽ có tâm một cân thịt.
Trong nhà còn một vài nguyên liệu nấu ăn khác, nếu được thì đến Cung Tiêu Xã xem có mua được vài con cá hay không.
Thật ra bàn tiệc như vậy đã không tệ, cũng không phải loại tiệc rượu không có tý bọt thịt nào.
Tuy rằng bây giờ mọi người đều biết cuộc sống của nhà họ Thẩm ngày càng khá hơn nhưng vẫn không thích hợp để công khai quá mức.
Thế là đủ rồi, không tệ nhưng cũng không quá long trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận