Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 258 - Tát

Chương 258 - TátChương 258 - Tát
Chương 258 - Tát
Lý do Trương Tố Cầm được gọi đến đây là vì cả Lưu Nguyệt và Ngô Vân đều không thể làm những việc như khóc lóc, gây rối và treo cổ tự vẫn, nhưng Trương Tố Cầm thì có thể.
Không nói đến chuyện khác, nhìn Trương Tố Cầm như vậy, Lưu Nguyệt và Ngô Vân liếc nhau, hiếm khi họ mới thấy người chị dâu này vừa mắt.
"Được được, vợ thằng cả đừng ồn ào nữa. Đây là quyết định riêng của mẹ con, cha chưa chết đâu, chắc chắn cha sẽ không đồng ý việc này" Ông nội Thẩm chỉ cảm thấy đau đầu. Vấn đề là, ông lão từng có danh tiếng tốt, nhưng bây giờ ông lão thực sự đã mất tất cả.
Phải biết rằng trong dịp Tết nhất này, mọi người đều không đi làm, biết ở đây có rất nhiều trò vui để xem nên rất nhiều người đến xem vui. Không cần phải suy nghĩ cũng biết rằng trong những ngày tới, mình sẽ lại trở thành trung tâm của chủ đề.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đau đầu.
Nếu bà vợ già vẫn tiếp tục hành động như vậy, ông lão thật sự không thể sống thêm mấy năm nữa.
Nghe được lời của cha chồng, Trương Tố Cầm không có ý định kiềm chế bản thân, càng la hét, bà ta càng trở nên khoa trương. Tưởng tượng đến giờ Thẩm Hữu Vi còn chưa có tiền cưới vợ, mà nhìn mắt thường còn thấy cuộc sống vợ thăng hai và vợ thằng ba càng ngày càng tốt, đôi mắt ục ục chuyển vài vòng, thậm chí còn gạt cả chuyện việc hiếu kính đã hứa trước đó.
Bà ta nghĩ gì liên nói nấy,'Con không nói sau này sẽ không hiếu kinh cho cha mẹ nhưng hiện tại chúng con thật sự không có tiên. Hay là đợi Hữu Vi lấy vợ thì chúng con lại hiếu kính." Bà nội Thẩm tức muốn chết rồi, nếu không hiếu kính được nhiều thì thôi đi. Vợ thằng cả đã nói vậy rồi thì sau này làm sao bà lão có thể khoe khoang với chị em được nữa chứ.
"Không được! Số lương thực các con hiếu kính không nhiều không ít. Nếu nhà các con không cho thì nhà thằng hai và nhà thằng ba phải cho nhiều hơn, nếu không thì mẹ không sống nổi nữa."
Ông nội Thẩm chỉ cảm thấy máu não dâng trào, nhìn thấy miệng bà nội Thẩm đóng đóng mở mở không dừng giây nào. Rốt cuộc không nhịn được mà tát bà lão một cái thật mạnh.
Sau cái tát này, tất cả mọi người đều choáng váng.
Phải biết, tính tình của ông nội Thẩm rất tốt. Dù lúc còn trẻ cũng chưa từng nghe ông lão đánh vợ bao giờ, đây thực sự là lần đầu tiên.
Bà nội Thẩm cũng sững sờ, thậm chí quên khóc.
"Cha, sao cha có thể đánh mẹ?" Thẩm Minh Phương hét lên rồi hỏi ông nội Thẩm.
Vừa dứt lời, bà ta đã bị ông nội Thẩm tát một cái thật mạnh.
Tuy tuổi không còn trẻ nhưng đã làm việc quanh năm nên sức lực vẫn đồi dào, hết tát này đến tát khác, khiến hai mẹ con đỏ sưng cả mặt.
"Im đi, tôi bảo chị cút ra ngoài. Nếu chị dám về nhà gây chuyện lần nữa, tôi sẽ đánh cho chị một trận.
"Được rồi cha, chúng con gọi mọi người đến đây không phải có ý này, chủ yếu chỉ để mọi người nói rõ ràng. Để con nói quan điểm của mình trước, sau này con vẫn sẽ hiếu kính cho cha mẹ đầy đủ theo thoả thuận trước đây. Nếu tiên hiếu thảo của anh chị tăng thì bọn con sẽ tăng nhưng hành động này của mẹ lặp đi lặp lại nhiêu lân khiến chúng con rất đau lòng. Sau này thứ gì mà bắt buộc phải ra tụi con sẽ chỉ đây đủ, còn những thứ không phải, một xu cũng không có.'
Lưu Nguyệt lạnh giọng nói,'Nếu không còn chuyện gì nữa thì cha nhanh chóng đưa mẹ về nhà đi. Nếu tiếp tục cãi cọ ở chỗ này cũng khó coi, có gì cha cứ để về nhà rồi nói."
Đây là hạ lệnh đuổi khách, đuổi đi không phải người ngoài râu ria mà chính là cha mẹ của mình nhưng không ai nói bà làm như vậy là không đúng cả.
Ông nội Thẩm kéo bà nội Thẩm rời đi mà không thèm nhìn Thẩm Minh Phương nữa, trong lòng cảm thấy vô cùng cay đắng.
Lân này đúng thật là đắc tội quá mức với vợ thằng ba, nếu thật sự không muốn làm chuyện xấu hổ thì con bé đã không gọi nhiều người đến đây, đây là muốn làm mọi người xấu hổ mà thôi. Nhưng ông lão vẫn chưa thể trách cô con dâu này được, vì bản thân chuyện này là lỗi của bà nội Thẩm và Thẩm Minh Phương.
Sau khi hai người rời đi, Thẩm Đại Lực suốt quá trình không lên tiếng cũng kéo Trương Tố Cần đi. Lưu Nguyệt nhìn Thẩm Minh Phương, Sao còn đứng đây? Đang đợi tôi mời đi ăn tối à?"
Thẩm Minh Phương cắn môi, dậm chân bỏ chạy, bà ta không biết sao mọi chuyện lại có thể phát triển như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận