Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 86 - Chia như nào?

Chương 86 - Chia như nào?Chương 86 - Chia như nào?
Chương 86 - Chia như nào?
Thẩm Thính Hồng gật đầu, cô đã nghĩ kỹ đến việc phân chia chỗ thịt này.
"Con nghĩ là cho ông bà nội hai cân, thật ra con cũng không phải không muốn đưa cho ông bà nhiêu hơn nhưng giờ họ lại đang ở với nhà của hai bác cả và bác hai, sợ đến lúc đó cũng không dễ giải thích với mấy người họ. Nếu hai cân thì chỉ cân nói là đi lên Cung Tiêu Xã tình cờ gặp được đại đội khác mang lên bán nên mua vài cân cũng không quá đáng.
"Sau đó lại lấy ra ba mươi cân đưa cho bà và các cậu, con thấy các mợ đều là những người biết giữ mồm giữ miệng, hơn nữa mấy người bà ngoại sẽ không nói nhảm."
“Còn nhà ta sẽ giữ lại năm mươi cân, cộng với nội tạng lợn thì chừng đó cũng đủ để nhà ta có cái Tết ấm no rồi ạ. Số thịt còn lại khoảng bảy mươi cây, nhà ta sẽ mang lên thị trấn để bán!"Docful l. vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Thẩm Thính Hồng nói xong rồi nhìn vê phía những người khác/Mọi người thấy con sắp xếp chuyện này như nào?”
Mọi người đều gật đầu, chủ yếu Thẩm Thính Hồng chỉ muốn xem phản ứng của ba mình. Dù sao mình cũng chỉ đưa cho ông bà nội hai cân, mà lại đưa cho nhà ông bà ngoại ba mươi cân, làm như vậy sẽ khó tránh khỏi việc phật lòng.
May thay Thẩm Đại Cường cũng được coi là người có tâm nhìn, ông cũng biết tình hình trong nhà lớn rất phức tạp nên cũng không nói thêm gì.
Hơn nữa, đưa hai cân thịt là cho hai người cha mẹ mình ăn, mà ở nhà mẹ vợ là cả đại gia đình. Nếu vậy thì mỗi người ăn cũng chẳng được bao nhiêu.
Chuyện này cứ được quyết định một cách vui vẻ.
Lưu Nguyệt cân nhắc đến việc đến nhà người chị em tốt của mình để mượn cái cân, dứt khoát ra khỏi cửa nhà. Thẩm Đại Cường lo lắng vợ mình ra khỏi nhà một mình không ăn toàn nên cũng lẽo đẽo theo vợ.
Vì thế nên trong nhà chỉ còn lại ba anh em Thẩm Thính Văn nhìn chằm chằm nhau.
Những câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu hai anh em, trưa nay không có cơ hội để hỏi, vừa rồi vẫn bận rộn nhưng hiện tại cuối cùng đã xong mọi việc nên hai anh em kéo Thẩm Thính Hồng vào cái ghế ở nhà chính, bắt đầu "Thẩm vấn."
"Nói nhanh, làm sau mà em mang được con lợn rừng về đây, anh không tin con lợn ngu đến mức tự đâm đầu vào cây.'
Thẩm Thính Võ giả vờ thành bộ dáng vô cùng nghiêm túc, tận lực biến thành một người “Anh trai hung dữ. Thẩm Thính Văn cũng lộ ra vẻ không tin được, tuy rằng trước đây bọn họ chưa gặp lợn rừng nhưng không phải tất cả những người trong đại đội đều chưa gặp.
Đặc biệt là vào thời điểm ăn Tết đại đội đều phải tổ chức cho mọi người lên núi đi săn để mỗi nhà đều có thịt ăn. Trước khi Thẩm Thính Võ mười tám tuổi chưa bao giờ đi săn, mà từ lúc mười tám tuổi bây giờ đã đi săn hai lần nhưng chưa bao giờ gặp được lợn rừng.
Nhưng ít nhất họ đã được nghe những người lớn tuổi kể chuyện rằng trước đây có một con lợn rừng xuống núi để phá hoại hoa màu của người dân. Tốc độ và sức mạnh của lợn rừng rất khủng khiếp, đặc biệt là hai cái răng nhanh sắc nhọn, nếu nó muốn đấu một trận với con hổ cũng không phải không được.
Có đôi khi một con bị vài người đàn ông mạnh khoẻ vây bắt cũng chẳng có hê hấn gì. Thẩm Thính Hồng là một cô gái, nếu nói gặp được lợn rừng thì họ tin nhưng làm sao mà một mình con bé có thể kéo con lợn tận hai trăm cân về nhà, họ đều không phải người ngu ngốc thì làm sao mà không nghi ngờ được?
Thẩm Thính Hồng:...
Thẩm Thính Văn nói tiếp: "Cứ cho là em có thể đâm chết con lợn rừng đi nhưng phải nói xem em mang nó vê đây bằng cách nào. Chưa nói đến việc em là một cô gái tay trói gà còn không chặt, một người khiêng một con lợn rừng về mà không bị phát hiện thì quả thật là chuyện thái quá, anh nhất quyết không tin.'
Thẩm Thính Hồng oan uổng,/Em mang nó vê thật mà, các anh phải tin em”
"Không tin!" Lúc này anh em mới biểu hiện ra được sự ăn ý của cặp song sinh, thậm chí dù có hai màu da hoàn toàn khác biệt một đen một trắng nhưng trên mặt hai người đều thể hiện nhất quán sự kinh ngạc.
Thẩm Thính Hồng giãy giụa một hồi lâu cũng không nói ra được lý do gì nhưng mà hai anh trai vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Thính Hồng: .... Cũng không cân phải làm như vậy đâu trời!
Cuối cùng cô không tài nào chịu được nữa, Thật ra là em vô tình gặp được Diệp Thận Ngôn, anh ấy đang đi làm một nhiệm vụ mà trùng hợp lại phải đi qua ngọn núi này. Nhưng thật sự em đã đâm chết con lợn này, xong xuôi thì anh ấy giúp em bê nó về nhà. Tuy nhiên anh ấy giúp em xong là đi luôn, trông có vẻ rất bận rộn."
Trốn cũng không thoát nên cô dứt khoát xả một tràng vê vị hôn phu sẽ không trở vê trong thời khoảng gian ngắn tới đây của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận