Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 208 - Người Me Kỳ La

Chương 208 - Người Me Kỳ LaChương 208 - Người Me Kỳ La
Chương 203 - Người Mẹ Kỳ Lạ
"Trưa nay ta ăn gì?" Nhìn anh câm ấm nước tiến vào, Thẩm Thính Hồng xoay người ngồi dậy nhìn Diệp Thận Ngôn.
"Em muốn ăn cái gì?” Diệp Thận Ngôn cười trìu mến.
"Vậy ta ăn móng giò kho ha?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Được." Diệp Thận Ngôn liền đi tìm túi đựng đồ ăn của bọn họ, lấy từ trong đó ra món móng giò kho và thêm cả một vại tương ớt. Trùng hợp thay, lại có tiếp viên đường sắt đến hỏi có yêu cầu cơm trưa hay không, anh mua thêm hai phần cơm, rưới thêm chút tương ớt lên món này thì cực kỳ thơm ngon.
Nhìn móng giò trong tay Diệp Thận Ngôn, đứa trẻ ở phía đối diện nuốt nước miếng ừng ực nhưng hình như có chút kiêng ky gì đó, một câu cũng không dám nói.
Từ trước đến nay, Diệp Thận Ngôn luôn là người có tài quan sát hơn người, trong lòng anh không khỏi nghi ngờ, vừa nhìn là thấy đứa nhỏ này được nuôi dưỡng rất khá, nếu không thì làm sao có thể vừa tròn vừa trắng như này được. Hơn nữa, thoạt nhìn nó cũng chỉ khoảng hơn ba tuổi, nếu thấy thứ mình khóc không la lối om sòm thì ít nhất cũng phải nói với mẹ mình đúng không?
Diệp Thận Ngôn vẫn bình tĩnh mời Thẩm Thính Hồng xuống dưới ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra, mà Thẩm Thính Hồng cũng chú ý tới sự khác thường ở bên kia.
Bởi vì lúc mới lên xe, cô còn liếc nhìn đứa nhỏ kia vài lần vì ngũ quan tinh xảo của nó. Thế mà cô lại phát hiện, đứa nhỏ này không mấy ỷ lại vào người phụ nữ ở bên cạnh, thậm chí còn có chút sợ hãi. Quả thật điều này thật đáng để suy ngẫm.
Mỗi lần họ ăn thứ gì, đứa bé cứ nhìn chằm chằm vào họ, nuốt nước miếng không ngừng nhưng vẫn không phát ra bất cứ tiếng nào.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn liếc nhìn nhau, cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.
"Bạn nhỏ, em lại đây, chị cho em ăn cái này!" Thẩm Thính Hồng đi tới túi đồ ăn lấy ra một quả trứng kho.
Tuy móng giò này rẻ tiền hơn các loại thịt thơm ngon nhưng cũng không dễ mua, rốt cuộc đã có thịt rôi nên Thẩm Thính Hồng chỉ kho hai cái mà thôi.
Thêm nữa, nếu cho đứa nhỏ này ăn mà họ lấy cả thịt ra thì thật dễ khiến người ta chú ý.
Đừng nghĩ rằng con người ở thời đại này nói chung là lương thiện, nhưng không phải là không có người xấu.
Chỉ là bây giờ không có mạng xã hội, cái gì cũng khó truyền bá, thực ra sở dĩ thế hệ sau nhìn thấy những thứ đáng lo ngại đó trên mạng xã hội chỉ là vì trên đó có thêm một con đường truyên bá.
Bước chân ra khỏi cửa, tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người nhất định phải có.
Hiển nhiên, đứa nhỏ kia cực kỳ thèm thuồng, muốn lại đây nhưng chỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ ở bên cạnh.
Người phụ nữ kia gật đầu, còn cười với Thẩm Thính Hồng,Vị đồng chí này, thật sự cảm ơn cô rất nhiều."
Thấy người phụ nữ kia đồng ý, đứa nhỏ mới dám bước lên trước. Thẩm Thính Hồng không nói gì thêm, đưa quả trứng cho đứa nhỏ.
Đứa nhỏ trở lại giường với người phụ nữ, muốn ăn, nhưng có lẽ vì vụng về nên động tác cực kỳ chậm.
Người phụ nữ kia thấy cậu bé như vậy, phòng chừng là thấy nóng vội nên vươn tay lấy quả trứng trong tay cậu bé rồi nhanh chóng lột vỏ.
Dưới ánh mắt chờ đợi của đứa nhỏ, ả ta không hề khách khí mà ăn sạch quả trứng. Có lẽ là lấy hơi nghẹn nên còn cầm chai nước lên uống.
Rốt cuộc đứa trẻ không nhịn được nữa mà bắt đầu khóc, sau đó bị người phụ nữ lườm nguýt một cái. Chẳng biết vì lý do gì mà đứa trẻ kia vẫn tiếp tục khóc nhưng không phát ra tiếng động nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nằm ở giường tầng phía trên người phụ nữ cũng đang ăn. Nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cau mày, cuối cùng có lẽ cảm thấy đứa trẻ đang khóc buồn nhưng không dám nói gì, thật sự rất đáng thương vì thế liền nói: "Đồng chí, đứa nhỏ khóc thương tâm như vậy, tại sao cô lại cướp đồ ăn của trẻ nhỏ?"
“Có liên quan gì tới anh không? Anh cũng nhân từ thật đấy." Người phụ nữ kia không phải người có tính cách tốt, lập tức phản bác.
Có lẽ người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn kia là một người văn nhã, nghe được lời nói thô tục của người phụ nữ này, nhất thời ông ta không nói được lời nào.
Đứa trẻ kia vẫn khóc không ngừng, người phụ nữ cũng chẳng thèm an ủi. Ăn no xong liền quay về giường nằm, thậm chí còn không chừa chỗ cho đứa bé nằm, đây đúng thật không phải điều mà một người mẹ nên làm.
Rốt cuộc, Thẩm Thính Hồng cầm lòng không đặng, dù cho người phụ nữ này là người nào thì đúng thật đứa bé này quá đáng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận