Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 115 - Hiến lương 2

Chương 115 - Hiến lương 2Chương 115 - Hiến lương 2
Chương 115 - Hiến lương 2
Ở thị trấn cũng có một trạm lương thực vì vậy các đại đội dưới công xã đều mang đến đây để nộp.
Hai ngày này là thời gian bận rộn nhất của nhân viên trong trạm lương thực, vì đó họ đã mở cửa trạm lương thực từ sáng sớm.
Dù những người trong thôn đoàn kết đã khởi hành từ rất sớm nhưng khi họ đến trạm lương thực, đã có một đội đến trước, chắc hẳn họ là người ở thôn gần thị trấn nhất.
Đội trưởng ở bên kia có quen biết Thẩm Vệ Quân, dù sao cũng là người cùng công xã nên dễ dàng gặp nhau ở các cuộc họp mặt.
Tuy cảm thấy khá tiếc nuối vì không đến đầu tiên nhưng vốn dĩ thôn Đoàn Kết cách thị trấn khá xa nên như vậy là họ đã cảm thấy hài lòng rồi. Trong khi đội phía trước đang kiểm tra lương thực, một số đội khác lục tục tới. Tất cả đều muốn kiếm được một suất đến sớm hơn, loại ý nghĩ này tồn tại trong tất cả các đội.
Đừng tưởng rằng lương thực của cả đại đội sẽ được kiểm tra nhanh chóng, thật sự không phải vậy, vì muốn kiểm tra từng thứ một, còn phải kiểm kê cân nặng nên sẽ mất khá nhiều thời gian để làm tất thảy mọi việc.
Tuy nhiên, đại đội của mấy người Thẩm Vệ Quân xếp thứ hai nên cũng không cần chờ lâu đã đến phiên bọn họ.
Thẩm Vệ Quân là một người biết đối nhân xử thế, vào thời điểm hiến lương của năm vừa rồi, một số nhân viên làm ở trạm lương thực sẽ hạnh hoẹ các kiểu. Chính vì vậy, năm nay ông ấy đã sớm chuẩn bị sẵn, lấy hai bao đại trước môn đưa cho hai người nhân viên công tác phụ trách việc kiểm tra. Vào thời điểm này, đại trước môn không phải là loại tốt nhưng tuyệt đối cũng không thể nói nó là loại kém được.
Thuốc lá đại trước môn vẫn phải mua bằng phiếu mua sắm, nó được bán với giá ba hào năm một gói. Tuy không bằng loại hồng song hỉ giá bảy đồng nhưng như vậy đã rất tốt rồi.
Kém hơn có loại thuốc phi mã giá hai hào tám, thuốc lá dũng sĩ một hào ba, thậm chí còn có loại thuốc lá tám xu một bao nên loại đại trước môn tuyệt đối không kém.
Hai người nhân viên lập tức mỉm cười khi thấy thứ ông ấy bí mật nhét vào tay họ.
Lúc kiểm tra sau đó, thái độ của họ rất tốt;Đồng chí, năm nay chất lượng của lương thực của đại đội đồng chí rất tốt, không có vấn đề gì cả, đông chí mang sang kia cân là có thể đi về." Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, sau khi ký xong biên bản, Thẩm Vệ Quân liền dẫn những người lao động khoẻ mạnh đi vê.
Đừng nhìn chỉ đơn giản là hiến lương, chuyện này thật sự rất vất vả, những người không có sức lực mạnh căn bản không muốn đảm đương chuyện này.
Ngoài ra, việc nộp thuế lương rất thuận lợi nên dọc đường đi tâm tình của Thẩm Vệ Quân cực kỳ vui vẻ.
"Mọi người đã vất vả rồi, hôm nay chỉ làm tới đây thôi, tất cả chúng ta sẽ được mãn công điểm."
"Được!"
Tuy mọi người vẫn còn mệt mỏi nhưng nghe thấy Thẩm Vệ Quân nói như vậy vẫn lớn tiếng phụ hoạ.
Đối với dân quê mà nói, công điểm là điêu quan trọng nhất, công điểm chính là lương thực, nếu không có công điểm thì có nghĩa là ăn không đủ no. Làm gì có ai không vui vẻ khi được mãn công điểm chứt
Có vẻ là thấy hơi mệt một chút, lại có phần vui vẻ, không biết ai là người khởi xướng bắt đầu hát ca khúc cách mạng.
Sau khi có người người khởi xướng, mọi người cũng từ từ hát theo khiến khung cảnh trở nên rất khí thế.
Mà Thẩm Thính Hồng ở nhà họ Thẩm cũng đang tiếp đón một vị khách.
Đó là người bạn mà Diệp Thận Ngôn đã đề cập đến trước đó. Có lẽ sau khi nhận thư, đối phương cũng sốt ruột nên trực tiếp lấy lý do đi thăm Diệp Thận Ngôn để đến nhà họ Thẩm.
Đây là một người đàn ông nhìn chỉ khoảng ngoài ba mươi, Diệp Thận Ngôn giới thiệu anh ta tên là Hà Cẩn Chi.
Chỉ biết là người ngoại tỉnh, cũng không biết cụ thể anh ta đến từ tỉnh nào. Tuy nhiên anh ta vốn chỉ đến để giao dịch nên Thẩm Thính Hồng cũng không thèm để ý tới chuyện này.
Là giao dịch không phải là kết bạn kết bè, Thẩm Thính Hồng ước gì sau khi giao dịch hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
"Thính Hồng, em lấy đồ ra cho Hà Cẩn Chi xem đi." Diệp Thận Ngôn ra hiệu.
Thẩm Thính Hồng gật đầu rồi vào phòng của mình, sau đó lấy ra củ nhân sâm được trồng trong không gian của cô nhưng được gọi là nhân sâm rừng.
Cô biết những hạt giống mình mua ở đời sau thực chất được gieo trông nhân tạo nên bản thân cô cũng không xác định được sau khoảng thời gian nó sinh trưởng trong không gian thì có hiệu quả gì không.
Cô cũng cảm thấy khó hiểu, nếu anh ta đến đây để mua thứ này thì tại sao lại không mang theo người có chuyên môn đến đây, nhỡ không may mua phải đồ giả thì phải làm sao.
Có lẽ Diệp Thận Ngôn biết thuật đọc tâm, anh như biết ý tưởng trong lòng Thẩm Thính Hồng mà giải thích một câu, Hà Cẩn Chi chính là một người bác sĩ nên rất am hiểu phương diện này. Thính Hồng này, em cứ cho Hà Cẩn Chi xem đi, tôi là bạn tốt rất lâu năm với anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không lừa em đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận