Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 199 - Đi Bắc Kinh

Chương 199 - Đi Bắc KinhChương 199 - Đi Bắc Kinh
Chương 199 - Đi Bắc Kinh
Thẩm Thính Hồng không khỏi nghĩ đến thành phố Bắc Kinh, không có lý do gì khác ngoài món vịt quay cực kỳ nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Không biết mỗi ngày có bao nhiêu người xếp hàng mua vịt quay, mà không phải lúc nào cũng mua được vịt quay, chắc chắn ở Bắc Kinh có trang trại nuôi vịt.
Bọn họ nắm lông vịt cũng vô dụng, cô có thể lấy danh nghĩa đại đội để thu mua chúng.
Năm tới, đại đội của họ cũng có thể mở một mảnh đất hoang chuyên nuôi vịt, nhờ vậy sẽ có lông để sử dụng vào mùa đông.
Nhưng đến được Bắc Kinh không hề dễ dàng.
Ngay khi cô nói với Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường, họ đã từ chối cô một cách phũ phàng.
Lưu Nguyệt: "Không được, khoảng cách quá xa, mẹ không đồng ý cho con ra khỏi nhà một mình đâu đấy."
Đương nhiên Thẩm Đại Cường cũng không yên tâm, ông chỉ có thể nhìn Thẩm Thính Hồng với ánh mắt bất lực không giúp được gì.
Thẩm Thính Hồng che mặt, cô biết điêu này, cũng may cô không có ý định đi một mình/Dù sao Diệp Thận Ngôn cũng không bận việc gì, để anh ấy đi với con không phải tốt sao?"
Lưu Nguyệt mím chặt môi không nói gì, trong mắt bà, Diệp Thận Ngôn cũng chỉ là một đứa trẻ, nói cái gì bà cũng không thể yên tâm.
Thẩm Thính Hồng chỉ cảm thấy đau đầu,Mẹ, mùa đông chúng ta vẫn phải làm ăn mà. Vả lại con đã thành niên rồi, làm việc sẽ tự biết chừng mực, chắn chắc sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì. Mẹ cứ coi như con đi du lịch Bắc Kinh đi.
Rốt cuộc Lưu Nguyệt vẫn thương cô nhất, chỉ sau tám lần làm nũng của cô, cuối cùng Lưu Nguyệt không chịu được nữa mà phải mở miệng.
Thời điểm biết Thẩm Thính Hồng muốn đưa mình đi Bắc Kinh cùng, Diệp Thận Ngôn vui đến điên, anh liên tục hứa nhất định sẽ mang Thẩm Thính Hồng trở về nguyên vẹn.
Thấy anh như vậy, Thẩm Thính Hồng cũng vui mừng, đây có được tính là lần công tác do chính họ bỏ tiền ra để hẹn hò với nhau không vậy?
Đã thu phục được Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường rồi thì tất cả các chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều.
Nhưng Thẩm Vệ Quân vẫn hơi do dự,Loại lông vịt mà cháu nói có thể dùng để may quân áo sao? Thứ đấy có thể khiến người ta thấy ấm áp không? Lại cả cái mùi kia nữa...
"Chú cứ yên tâm đi, nhất định có thể làm được, hơn nữa chắc chắn nó sẽ ấm hơn quần áo làm từ bông, đến lúc đó chú cứ nhìn thử xem" Thẩm Thính Hồng nói.
Cuối cùng Thẩm Vệ Quân đưa cho hai người một lá thư giới thiệu được đóng dấu chính thức trên đó.
Lúc có được thư giới thiệu, Thẩm Thính Hồng thấy cực kỳ hưng phấn. Cô đã đến thế giới này lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu được đi xa nhà, trước đây cô chưa bao giờ được ngôi trên xe lửa màu xanh bao giờ.
Tin bọn họ sắp đi Bắc Kinh được nhanh chóng được lan truyên ở trong thôn, nhất thời người nói gì cũng có nhưng mọi người đều biết hai người họ đi vì chuyện xưởng. Thật sao mọi chuyện rất ổn, phần lớn người đều hâm mộ hai người họ có thể đi Bắc Kinh. Đối với thôn dân, Bắc Kinh chính là một nơi trong truyền thuyết, chắc gì trong suốt cả cuộc đời, họ có thể đặt chân được đến nơi đó. Ai mà không khao khát Thiên An Môn, ai không muốn leo lên Vạn Lý Trường Thành?
Có người tức giận, cảm thấy Thẩm Thính Hồng rảnh rỗi sinh nông nỗi, chẳng hiểu mua cái quái gì mà lên tận Bắc Kinh để mua sắm. Có khi là tìm cớ để được lên Bắc Kinh chơi ấy chứ.
Không biết Thẩm Bích Liên nghĩ gì mà nghe được chuyện này xong liền đi tìm Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đang trên đường đi, thế mà Thẩm Bích Liên lại chạy ra chặn đường hai người.
Thậm chí cô ta không thèm liếc nhìn Diệp Thận Ngôn cái nào, có lẽ cô ta đã biết tự lượng sức mình. Có Thẩm Thính Hồng như châu báu ngọc ngà trước mắt, làm sao Diệp Thận Ngôn có thể để mắt đến cô ta.
Cũng có thể vì giờ Diệp Thận Ngôn đã xuất ngũ, trong lòng Thẩm Bích Liên anh không khá hơn người chân lấm tay bùn bao nhiêu, dù gì sau này kiểu gì cũng phải xuống đất làm việc.
Tóm lại là dù vì lý do gì thì đúng thật cô ta đã từ bỏ ý tưởng của mình với Diệp Thận Ngôn.
"Thẩm Thính Hồng, em đi Bắc Kinh à?
Nhìn Thẩm Bích Liên đứng trước mặt, Thẩm Thính Hồng chỉ cảm thấy đau đầu.
Đã lâu cô ta không xuất hiện, cô còn tưởng người này đã dừng lại, nhưng không ngờ thỉnh thoảng cô ta vẫn xuất hiện làm phiền cô.
Hai nhà mâu thuẫn đã lâu, không biết Thẩm Bích Liên có tâm lý gì mà cứ chạy tới trước mặt cô như vậy.
"Có chuyện gì vậy chị?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận