Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 144 - Thiên Cổ Nan Đề: Me Chồng Nàng

Chương 144 - Thiên Cổ Nan Đề: Me Chồng NàngChương 144 - Thiên Cổ Nan Đề: Me Chồng Nàng
Chương 144 - Thiên Cổ Nan Đề: Mẹ Chồng Nàng Dâu
"Chắc không quá hai ngày nữa nhỉ?" Lưu Nguyệt nhìn bụng Lý Tú Tú hỏi.
"Đúng vậy, đã đủ tháng, chỉ chờ sinh thôi. Trên mặt Hà Ái Phân đều là ý cười, có thể thấy bà ấy vui cỡ nào khi lên chức bà nội.
"Cháu cảm giác thân thể mình như nào?" Lưu Nguyệt hỏi Lý Tú Tú.
Dù sao giờ đã đến giai đoạn cuối của thai kỳ, thân thể Lý Tú Tú rất công kênh nhưng giờ lại cố hết sức đứng lên;"Cháu vẫn ổn cô nhỏ à."
Lưu Nguyệt nhíu mày nói, Cháu cứ ngồi hoặc năm đi, sao phải đứng lên làm gì? Cô thấy bộ dạng cháu đang rất khó chịu."
Hà Ái Phân cười nói,'Cô nhỏ của con bé, chúng ta đều từng sinh nở, cô cũng không phải không biết con bé chuyển dạ sắp sinh rôi. Nếu con bé không vận động thì sau này sẽ rất khó sinh, bụng con bé cũng không hề nhỏ."
"Mợ cả, mợ nói như vậy cũng không đúng, dù là vận động thì cũng nên vận động vừa phải thôi. Nhìn bộ dạng của chị ấy, con chắc chắn chị ấy đang rất khó chịu.' Thẩm Thính Hồng đúng thật là rất kinh hãi khi nhìn bộ dạng của chị ấy.
Tuy bản thân chưa từng sinh nở nhưng vừa thấy vậy cô cũng cảm nhận được Lý Tú Tú cực kỳ vất vả.
Tuy rằng cô gặp Lý Tú Tú tổng cộng chẳng được mấy lần nhưng lúc này vẫn nhịn không được nói vài câu. Nếu không bây giờ chị ấy dùng hết sức lực vào chuyện này thì đến lúc thật sự sinh nở, không có sức lực mới là vấn đề lớn.
"Haiz, chuyện này thì có vấn đề gì đâu, không phải đó là cách tất cả chúng ta đến đây sao?" Hà Ái Phân thờ ơ nói. Thẩm Thính Hồng cũng chẳng biết nói gì, đây có lẽ là vấn đề chung của tất cả các bà mẹ chồng thời đại này.
Tôi đã chịu khổ, cô chịu qua một lần nữa thì có làm sao?
Như vậy cũng đã tốt, còn có loại người cảm thấy, tôi chịu qua khỏi, cô cũng phải chịu một lần.
"Chị dâu không phải nói như vậy, mấy ngày trước Nhi Nhi của chúng ta đã cứu một bà lão ốm yếu trong huyện, chuyện này con bé cũng biết một chút." Lưu Nguyệt là người không thích người khác chất vấn con gái nhà mình nên lập tức nói.
"Gì cơ?" Hà Á Phân nghe cô em chồng mình nói vậy cũng thấy sợ hãi.
Mặc dù bà ấy không biết Thẩm Thính Hồng có thật sự biết gì về y học hay không, nhưng bà ấy cảm thấy dù sao Thẩm Thính Hồng cũng là học sinh tốt nghiệp cấp ba, thành tích còn tốt như vậy nên hiểu một chút cũng bình thường thôi.
Bà ấy không quan tâm con dâu mình là sự thật nhưng thương cháu mình cũng là sự thật.
Thẩm Thính Hồng bắt lấy cơ hội nói, Thật ra đây là lẽ thường tình, đúng thật là sắp lâm bồn không nên hoạt động quá mạnh, chỉ nên hoạt động ở trong phạm vị người mang thai chịu đựng được, nếu tiêu hao sức lực quá mức sẽ chỉ làm cho người mang thai yếu đi khi cô ấy thực sự sinh con."
Vẻ mặt của Hà Ái Phân trở nên căng thẳng thấy rõ, bà ấy vội vàng đỡ lấy Lý Tú Tú,'Haiz! Đứa nhỏ này, nếu cảm thấy không thoải mái thì đừng cử động, con phải hiểu thân thể mình thật tốt mới được.
Lý Tú Tú giật giật miệng của mình, dù gì thì cũng đã gả tới nhà họ Lưu rồi. Cô ấy không may mắn như cô nhỏ, không có một nhà mẹ để có thể chống lưng cho mình như cô nhỏ được.
Nếu giờ mẹ chồng đã bắt cô ấy không phải vận động thêm nữa, cô ấy cũng không cần phải nói thêm gì.
Thẩm Thính Hồng yên lặng nhìn một màn như vậy, sau đó...
Cảm ơn đồng chí Diệp Thận Ngôn vì không có cha không mẹ, điều đó thực sự đã cứu cô khỏi rất nhiều chuyện.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Hà Ái Phân này không phải là người xấu nhưng từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là một vấn đề nan giải.
Lý Tú Tú cảm kích nhìn thoáng qua Thẩm Thính Hồng rồi Thẩm Thính Hồng chỉ mỉm cười đáp lại.
"Mấy đứa cầm nhiều đồ thế đến đây làm gì?" Cuối cùng Tiêu Kiến Phương cũng có cơ hội xen vào nói.
"Chuyện này rất dài, tất cả đều là công lao của Ni Nhi nhà ta." Lưu Nguyệt đắc ý nói.
Tiêu Kiến Phương vừa nghe chuyện liên quan đến cháu gái mình thì lập tức hứng thú.
"Sao lại thế này?" Giá cả của mấy thứ này không hề rẻ, đến giờ bà lão không biết Lưu Nguyệt không hề thiếu tiên nhưng dù biết thì mua những thứ tốt như này phải cần rất nhiều loại phiếu quý giá nên sự tò mò của bà lão nâng lệ đến tột đỉnh.
Lưu Nguyệt rất tự hào về con gái mình, Tiêu Kiến Phương vừa hỏi, bà ấy lập tức kể lại từ đầu chí đuôi câu chuyện.
Tiêu Kiến Phương nghiêm mặt lắng nghe, nghe xong câu chuyện, mặt bà lão cũng có vẻ mặt y hệt Lưu Nguyệt, hai mẹ con giống nhau như đúc ra từ một khuôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận