Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 84 - Đã khác

Chương 84 - Đã khácChương 84 - Đã khác
Chương 84 - Đã khác
"Bé út, sao em lại đến đây?”
Lúc thấy em gái mình, tâm trạng của Thẩm Thính Văn rất tốt. Tuy rằng vẫn dịu dàng tri thức như cũ nhưng nhìn mắt thường có thể thấy những bước chân của anh ấy hướng về em gái mình rất nhẹ nhàng.
"Em cho anh chè đậu xanh đấy!" Thẩm Thính Hồng xách phích nước trong tay lên rôi cười nói.
"Cảm ơn bé út."
Bọn họ trực tiếp đi đến bên cạnh gốc cây, dù sao thì đồ vật cũng chỉ có bấy nhiêu. Nếu câm đến văn phòng, ở đấy còn vài giáo viên khác, đến đó cũng phải chia cho mọi người nên chẳng biết Thẩm Thính Văn có uống được hai miếng không nữa.
Thật ra Thẩm Thính Văn cảm thấy không có gì nhưng Thẩm Thính Hồng lại thấy hiện tại điêu kiện có hạn, tốt hơn hết là phải chăm sóc người nhà của mình trước.
"Anh cả, anh sắp được nghỉ chưa?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Ừm, còn khoảng vài ngày nữa, sau đó là một kỳ nghỉ rất dài. Đến lúc đó nếu em muốn lên thị trấn thì anh sẽ đưa em đi." Thẩm Thính Văn cho rằng cô muốn dạo phố nên nói.
"Được!" Thẩm Thính Hồng cũng không giải thích, dù sao đây là tiết mục mà mỗi lần Thẩm Thính Văn nghỉ lễ phải có nên cô không từ chối.
Ở thời đại này, kỳ nghỉ hè dài hơn các thế hệ sau một chút vì vụ thu hoạch mọi người cũng phải nghỉ để vê nhà làm nông. Chính vì vậy nên kỳ nghỉ đến rất muộn, tốt nhất là để kỳ nghỉ hè bắt đầu muộn một chút để gộp chung luôn với vụ thu hoạch mùa thu.
"Ngon lắm em gái, tay nghề của em tốt thật!" Thẩm Thính Văn khích lệ từ đáy lòng nói, sau đó lại tiếp tục, Sau này em đừng đưa cho anh nữa, bên ngoài trời nắng gắt như vậy, lỡ như em bị cháy nắng thì phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Thính Hồng cười cười không nói gì, Thẩm Thính Hồng này - Cô lớn lên trong vại mật gì vậy? Mặc dù thời đại này khổ hơn nhiều thời đại sau nhưng sau khi đến đây lâu như vậy thật sự Thẩm Thính Hồng đã yêu cuộc sống ở nơi này.
Lúc này Thẩm Tiểu Binh cũng tan học đi ra khỏi phòng học lớp năm, cậu bé liếc mắt một cái là thấy Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thính Văn đang ngồi dưới tàng cây.
"Anh hai, chị ba'
(Thẩm Thính Văn đứng ở hàng thứ hai bên dòng con trai, còn Thẩm Thính Hồng đứng hàng thứ ba bên dòng con gái. Cậu bé trực tiếp chạy đến, khi đến gân cậu bé nhìn thấy Thẩm Thính Hồng đang câm một cái phích nước trong tay, còn Thẩm Thính Văn đang câm một cái bát.
Ít nhiều gì cậu bé cũng là một đứa trẻ khá lớn nên lập tức cảm thấy xấu hổ. Tuy rất thèm nhưng đọc sách nhiều năm cũng không phải vô ích nên có phần sợ Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thính Văn nghĩ mình đến đây để xin ăn.
Chủ yếu là do cậu tương đối sợ Thẩm Thính Văn, ai bảo anh ấy là giáo viên ở trong thôn, mình sợ coi như là bản chất của học sinh rồi.
Thẩm Thính Hồng liếc mắt một cái là đã đọc vị được cảm xúc trong mắt Thẩm Tiểu Binh, vừa rồi Thẩm Thính Văn yêu cầu mình uống một bát chè nên giờ không còn bao nhiêu cả. Chắc chỉ còn khoảng non nửa chén để cho cậu bé cũng không có vấn đề gì.
"Tiểu Binh, lại đây!" Thẩm Thính Hồng ra hiệu cho cậu bé đến bên cạnh mình.
Thẩm Tiểu Binh nghe lời đi tới, Thẩm Thính Hồng đổ số chè đậu xanh còn lại vào cái bát rôi đưa cho cậu bé.
"Uống đi!"
Mắt Thẩm Tiểu Binh sáng ngời: “Chị... chị cho em thật à?”
Cậu có phần không dám tin tưởng, thật ra trong nhà người có cuộc sống tốt nhất không phải là cậu bé - con trai tâm can bảo bối của Ngô Vân mà là Thẩm Thính Hồng. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tiểu Binh đều biết chị ba có rất nhiều đồ tốt vì chú thím ba thường xuyên cho chị ấy đồ nhưng chị ba không cho ai đồ tốt của mình cả, ai cũng đừng nghĩ đến việc được ăn.
Nhưng hiện giờ chị ba đã khác, không chỉ cho cậu bé đường mà bây giờ còn cho cậu uống chè đậu xanh, Thẩm Tiểu Binh cảm thấy chị ba bây giờ thật tốt.
"Cho em đó." Thẩm Thính Hồng gật đầu.
Thẩm Tiểu Binh nhận được câu trả lời khẳng định nên vội vàng gật đầu, uống một hơi cạn hết nửa bát chè đậu xanh.
Sau khi uống sạch, trong cuống họng còn lưu lại chút vị ngọt khiến cho khuôn mặt của cậu bé lập tức trở nên buồn bã, Bên trong có đường...'
Cả Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thính Văn đều khó hiểu,Có đường thì làm sao vậy?”
"Em uống một hơi hết sạch luôn, đáng lẽ ra em phải nhấm nháp từ từ mới đúng. Thẩm Tiểu Binh hối hận đấm ngực.
Trong nháy mắt, hai anh em Thẩm Thính Văn đều dở khóc dở cười.
"Đây chắc là Trư Bát Giới ăn nhân sâm rồi." Thẩm Thính Hồng cười nói. Thẩm Tiểu Binh chẳng hiểu gì/Trư Bát Giới là ai thế ạ?"
"Chính là một con heo đó!" Thẩm Thính Hồng cũng không biết phải giải thích sao với cậu bé. Nếu muốn hiểu rõ Trư Bát Giới là ai thì chẳng phải kể lại câu chuyện "Tây Du Ký" từ đầu đến cuối sao?
Thẩm Tiểu Binh: Sao mình cứ cảm giác bị mắng thế nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận