Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 366 -

Chương 366 -Chương 366 -
Chương 366 -
Trên thực tế, Thẩm Đại Cường cảm thấy không thoải mái. Không biết từ khi nào ông nội Thẩm bắt đầu trở nên thận trọng khi nói chuyện với mình.
"Thật ra cũng không phải là không có biện pháp khác, thôn chúng ta hiện tại đang làm nghê phụ. Cho dù anh cả không thể ở nhà máy làm việc, anh ấy vẫn có thể làm việc khác." Thẩm Đại Cường vẫn nói.
Ông nội Thẩm suy nghĩ một lúc, thực tế không có bất kỳ công việc nào phù hợp với Thẩm Đại Lực cả.
Bản thân Trương Tố Cầm cũng không có thực lực, dù Thẩm Thính Hồng và Lưu Nguyệt có đề nghị cho người này vào nhà máy thì chắc chắn những người khác không đồng ý.
Cuối cùng, Lưu Nguyệt đưa ra quyết định,'Cha, không phải không thể giao công việc này cho mấy người anh cả, nhưng cha cũng biết trước đây họ làm rất nhiều chuyện quá quắt. Chính vì vậy, nếu con bán cho người bình thường công việc này với giá 500 đồng thì sẽ bán cho anh cả với giá 800 đồng. Đây là bọn họ nợ con."
Bà nói thẳng ra nhưng ông nội Thẩm không hề nghĩ bà nhỏ mọn. Nhìn lại quá khứ, ông lão cũng không biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Lưu Nguyệt.
Sau khi ông nội Thẩm rời đi, Thẩm Đại Cường nhìn vợ,Vợ, sao bà lại đồng ý? Người anh cả đó..."
'Dù sao bán cho ai cũng là bán, bán được thêm 300 đồng, ngu gì mà không bán. Với cả anh cứ nói rõ với lãnh đạo, nếu Thẩm Đại Lực đến nhà máy làm mà cứ như bây giờ á thì đuổi thẳng cổ đi cho rảnh nợ."
Thật ra, đây là Lưu Nguyệt chừa lại ít mặt mũi cho ông nội Thẩm, nếu không bà không bao giờ liên quan đến Thẩm Đại Lực.
Ông nội Thẩm đã lớn tuổi, bà sợ ông lão lúc nào cũng phải nhọc lòng chuyện đại phòng, nhỡ đâu tức giận gặp phải chuyện gì thì sao.
Hơn nữa, cho dù Thẩm Đại Lực có đến xưởng sản xuất thịt, liệu ông ta có thể làm tốt công việc hay không vẫn là một vấn đề. Nếu lại bị sa thải, ông nội Thẩm không thể trách bọn họ.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy mẹ mình làm như vậy thật ra là tốt, dù sao ông nội Thẩm cũng có công sinh dưỡng Thẩm Đại Cường. Nếu hôm nay ông lão thấp giọng câu xin bọn họ như vậy mà không có kết quả gì, đó sẽ là lỗi của họ nếu lời nói lan truyền.
Về đến nhà cũ, ông nội Thẩm trực tiếp nói với Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm về chuyện này.
Tuy nhiên, Trương Tố Câm không muốn Thẩm Đại Lực đi làm, bà ta cảm thấy công việc này sẽ tốt hơn cho con trai mình.
Thẩm Đại Lực không có phản đối gì, nhưng khi Thẩm tiên sinh nói là 800 đồng, ông ta lại có chút do dự.
Hai năm nay bọn họ không kiếm được bao nhiêu tiên, 800 đồng lấy ở đâu ra? Tổng cộng chỉ có 200 đồng, đây vẫn là một sự chênh lệch lớn.
Nhưng công việc ở nhà máy quốc doanh là một cái bát cơm bằng sắt, hai năm có thể hồi vốn 800 đồng, sau đó sẽ là tiên của bản thân.
Nhìn bọn họ như vậy, ông nội Thẩm cơ bản đã hiểu,Cha, cha cũng biết chúng ta như thế này. Ngoài số tiền chúng con có được trong năm nay là 200 đồng thì còn thiếu rất nhiều. Cha có thể cho chúng con mượn một ít không?”
Tròng mắt Trương Tố Cầm vừa chuyển vừa nghĩ tới nhất định ông nội Thẩm có rất nhiều tiên. Trong hai năm qua, tiền trợ cấp của nhị phòng và tam phòng đều do ông nội Thẩm cầm vì bà nội Thẩm vẫn luôn không rõ ràng. Sợ bà lão cho Trương Tố Cầm hoặc Thẩm Minh Phương vay tiền nên ông nội Thẩm không bao giờ để bà lão quản lý nhà nữa.
Quả thực, ông nội Thẩm có trong tay một ít tiên. Nếu không ngày đó ông lão đã không thể đưa 100 đồng cho đám người Thẩm Thính Hồng.
Có đủ 500 đồng, mấy năm nay nhị phòng và tam phòng đưa không ít tiền dưỡng lão, ngày tết cũng sẽ chuẩn bị lì xì cho hai ông bà. Còn cả lương thực, hai ông bà già như họ ăn không hết, cứ thế từ từ tích lũy.
Nhưng nếu tiền được lấy ra như thế này thì có lấy lại được hay không thực sự là một câu hỏi.
"Cha có thể cho các con mượn, nhưng phải viết giấy" Ông nội Thẩm nói.
Trong mắt Trương Tố Cầm lập tức hiện lên vẻ oán giận, liệu Thẩm Đại Lực có phải con ruột của ông lão không? Chỉ vay chút tiền mà còn phải ghi chép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận