Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 316 - Tai Sao Lai Là Bắc Kinh?

Chương 316 - Tai Sao Lai Là Bắc Kinh?Chương 316 - Tai Sao Lai Là Bắc Kinh?
Chương 316 - Tại Sao Lại Là Bắc Kinh?
Nghe được những lời này, Thẩm Thanh Thanh rất cảm động. Rốt cuộc nghe được tin này từ miệng Thẩm Thính Hồng, cô ấy không thể không có cảm giác nào.
Cô ấy học đến cấp 3, thành tích luôn rất tốt, tuy tính tình vô tư nhưng vẫn thích học. Sau này lại có người nói với cô ấy rằng học cũng vô dụng, dù sao cô cũng không thể vào đại học khiến bản thân cô ấy không khỏi cảm thấy buồn bã, cô ấy bắt đầu phản đối việc đọc sách.
"Thực ra, bây giờ còn quá sớm để anh nghĩ đến những điều này, hơn nữa đến lúc đó không nhất định phải để đứa nhỏ ở lại đây. Mấy năm này nhà ta cố gắng kiếm thêm tiền để sau này có thể mua nhà ở Bắc Kinh, chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh, cả nhà đều có thể chuyển đến đó sống và đưa cả đứa nhỏ theo, không phải là đẹp cả đôi đường sao?”
Thẩm Thính Hồng không khỏi dở khóc dở cười khi nhìn thấy mẹ chồng và con dâu mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
"Nhưng mẹ lại thích may quân áo như vậy, nếu đến Bắc Kinh, ở đây sẽ không có việc làm. Trong giọng nói Thẩm Thanh Thanh có chút tiếc nuối, cô ấy thực sự coi mẹ chồng Lưu Nguyệt như mẹ ruột của mình, cho nên cô ấy cũng nghĩ tới từ góc độ của Lưu Nguyệt.
"Chị có ngốc không thế? Không phải chỉ ở đây mới may được quần áo, chẳng lẽ ở Bắc Kinh không có xưởng may quân áo sao? Mà dù không có đi chăng nữa thì chúng ta mở, giống như xây dựng cái ở trong đại đội ấy."
Thẩm Thính Hồng không trực tiếp nói hẳn ra dự định buôn bán sau này, bởi vì cô sợ sẽ doạ sợ hai mẹ chồng và con dâu, dù sao hiện tại không được phép buôn bán.
'Em vừa nói những lời này, chị như được giải toả bế tắc." Mắt Thẩm Thanh Thanh sáng lên,'Tuy nhiên chị còn thắc mắc một vấn đề, tại sao em chắc chắn là Bắc Kinh mà không phải nơi khác, em chắc chắn tất cả chúng ta đều có thể được nhận vào trường học ở Bắc Kinh sao?"
"Chúng ta chuẩn bị trước hai năm, vốn dĩ đã có ưu thế hơn những người không chuẩn bị gì nhiều rồi. Nếu thực sự không đỗ được trường đại học ở Bắc Kinh thì phải xem lại bản thân.” Thẩm Thính Hồng trợn trắng mắt nhìn cô ấy, cô gái này đang hỏi cái gì cơ chứ?
Mấy năm nay, cô có ý thức sưu tâm tài liệu ôn tập, hơn nữa người nhà cô cũng không ngốc, về cơ bản có thể hiểu được các kiến thức nên tảng, mà dù không hiểu thì chỉ cân có người giải thích là ổn.
Bao gồm cả Diệp Thận Ngôn, giờ anh đã tự học đến chương trình cấp ba, Thẩm Thính Hồng rất tin tưởng đối với trình độ của bọn họ.
Bản thân cô thì càng không cần phải nói nữa, làm gì có dạng đề nan giải nào ở đời sau mà cô chưa gặp qua. Cô nhất định phải đỗ trong lần thi đại học đầu tiên này!
Kể từ khi Thẩm Thính Hồng nói ra tính toán và kiến nghị của mình, nhìn mắt thường có thể thấy mẹ chồng và con dâu rõ ràng là vui mừng lên nhiều, đương nhiên biện pháp đôi bên đều có lợi là tốt nhất.
"Vâê sau chị sẽ nghiêm túc ôn tập." Thẩm Thanh Thanh ý chí sục sôi mà vẫy vẫy tay.
Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, mỉm cười với nếp nhăn trên khóe mắt, tương lai gia đình bọn họ sẽ chỉ ngày càng tốt đẹp hơn.
Thẩm Thính Hồng cũng không ép Thẩm Thanh Thanh lập tức xem xét lại, cô biết chuyện này mình đã nói rõ ràng, Thẩm Thanh Thanh nhất định cũng biết.
"Tuy nhiên vẫn phải nhắc nhở hai người, chuyện này chỉ người nhà ta biết là được. Thanh Thanh, nếu chị muốn Hồng Kỳ thi đại học thì chỉ cần nói bóng nói gió một chút hoặc ép cậu ta học giống trước đó em ép chị học là được. Chuyện này chúng ta còn chưa nói một lời, tốt nhất là không nên nói ra, kẻo gây phiền toái."
Thẩm Thanh Thanh và Lưu Nguyệt đều gật đầu, bọn họ đều là người thông minh, đương nhiên bọn họ biết Thẩm Thính Hồng có ý tứ gì, có thể gây ra loại phiền phức gì, đương nhiên là các thanh niên trí thức trong thôn.
Những năm gân đây, thanh niên trí thức xem như an phận, chưa gây chuyện gì, rất có thể là vì cảm thấy không còn hy vọng trở lại thành phố nên muốn ở lại thôn quê sống yên bình.
Phần lớn đều lấy vợ sinh con trong thôn, nhưng nếu tin tức này truyền ra, những người này nhất định sẽ không thể bình tĩnh, nhất định sẽ cố gắng hết sức để có được tài liệu ôn tập.
Không phải là họ không muốn những người này tốt mà là sau khi những người này thực sự thi đậu trở về thành phố, nói thật, họ không thực sự tin có mấy người sẽ mang vợ con hoặc chồng con về cùng.
Vốn dĩ người ta có muốn bỏ rơi vợ con cũng không liên quan gì đến họ, nhưng nếu tung tin ra thì lại khác, e rằng sẽ có nhiều người ghét chết họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận