Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 62 - Hy Vong Câu Hanh Phúc

Chương 62 - Hy Vong Câu Hanh PhúcChương 62 - Hy Vong Câu Hanh Phúc
Chương 62 - Hy Vọng Cậu Hạnh Phúc
Sau khi vụ thu hoạch mùa hè kết thúc, không bao lâu sau sẽ đến kỳ nghỉ hè. Hơn nữa đây cũng là kỳ học cuối ở trường cấp ba nên họ bắt đầu lo lắng hơn.
Mặc dù thời kỳ này không có kỳ tuyển sinh đại học nhưng những người có thể học đến tốt nghiệp cấp ba, ngoại trừ xuất thân từ gia đình giàu có thì chỉ có những người thật sự đam mê học tập.
Trong những ngày cuối mọi người đều nỗ lực chăm chỉ để có được một thành tích tốt.
Cho nên những ngày sau sẽ không có những chuyện vớ vẩn như vậy nữa, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cũng rất chăm chỉ học tập, bằng bất cứ giá nào cũng phải cho mình một đáp án thật thoả đáng vào bài thi cuối cùng.
Thật sự thì sau khi ôn tập những kiến thức này cô đã thuộc như lòng bàn tay nhưng cô lại có ký ức của nguyên chủ. Cũng biết rằng đặt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi cuối cùng vẫn luôn là mục tiêu mà nguyên chủ không ngừng theo đuổi nên cô ấy không bao giờ buông lơi.
Cuối cùng thì kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, ở cổng trường có không ít vị phụ huynh chờ đón con.
Đương nhiên Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt cũng xin nghỉ làm để đến đây, trong một tháng căn nhà đã xây gần xong, giờ họ chỉ chờ con gái vê nhà làm lễ thượng lương (1) rôi chuyển vào ở.
Xây nhà thượng lương là chuyện rất quan trọng ở nông thôn, nó cũng có ý nghĩa rất lớn. Hai vợ chồng họ cũng hy vọng con gái mình có thể ở nhà chứng kiến khoảnh khắc quan trọng này. Đối mặt với sự chia ly, khi Phương Trác ra khỏi phòng thi, cậu ta đã gọi Thẩm Thính Hồng chuẩn bị về ký túc xá thu dọn đồ đạc lại.
"Bạn học Thẩm Thính Hồng!"
Nghe thấy vậy, Thẩm Thính Hồng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của Thẩm Thanh Thanh cũng rất tò mò.
"Phương Trác, cậu chưa về nhà à?"
Vẻ mặt Phương Trác có chút khó xử, cậu ta nhìn Thẩm Thính Hồng rồi lại nhìn Thẩm Thanh Thanh nói: "Thẩm Thanh Thanh, cậu có thể trở về ký túc xá trước được không? Tớ có chuyện muốn nói với Thẩm Thính Hồng."
Đầu Thẩm Thanh Thanh toàn dấu hỏi chấm nhưng cô ấy vẫn rời đi một mình, dọc đường vừa đi vừa băn khoăn.
Tất cả đều là bạn tốt của nhau, có chuyện gì mà mình lại không được nghe, cùng lắm thì trả tiền để nghe không được sao? Phương Trác và Thẩm Thính Hồng cùng nhau đi đến dưới gốc cây đa trong trường, Phương Trác vẫn cảm thấy rất khó xử, muốn nói lại thôi rất nhiều lần khiến Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất sốt ruột.
"Bạn học Phương Trác, cậu bị sao vậy? Ba mẹ vẫn đang chờ tớ."
Phương Trác hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết dũng khí để nói: "Bạn học Thẩm Thính Hồng, có một chuyện tớ đã giấu trong lòng rất lâu. Hôm nay chúng ta đã tốt nghiệp rồi, nếu bây giờ tớ không nói thì sau này cũng không còn cơ hội để nói điều này nữa."
Thẩm Thính Hồng gật đầu, đại khái đã đoán được Phương Trác muốn nói gì nhưng mà cậu ta đang thổ lộ với nguyên chủ, đúng vậy, chính là với nguyên chủ. Thẩm Thính Hồng đã sớm nhìn ra tiểu mập mạp có ý với nguyên chủ.
Nhưng sau khi cô đến, thật ra cô không tiếp xúc nhiều với Phương Trác. Ngay cả khi họ và Thẩm Thanh Thanh ăn tối với nhau, căn bản Thẩm Thính Hồng chỉ nghe hai người họ nói chuyện, rất hiếm khi ngắt lời.
"Bạn học Thẩm Thính Hồng, tớ biết cậu đã đính hôn nhưng đây là lời nói tớ vẫn luôn giấu kín trong lòng nên bây giờ tớ chỉ muốn cho mình một câu trả lời. Ít nhất tớ cũng đã nói ra rồi, sau này nghĩ lại cũng không cảm thấy hối tiếc nữa, Thẩm Thính Hồng tớ thích cậu!"
Phương Trác nói ra lời này, thật ra không có ý gì khác. Bản thân cậu ta biết mình và Thẩm Thính Hồng không có khả năng đến với nhau, chỉ là cậu ta không muốn thanh xuân của mình lưu lại tiếc nuối.
Đối với cậu ta, Thẩm Thính Hồng là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta, là nốt chu sa không thể yêu (2).
Lúc đầu khi mới biết tin Thẩm Thính Hồng đã đính hôn, Phương Trác đã khổ sở trong suốt một khoảng thời gian dài. Nhưng bây giờ cậu đã hiểu ra, có những người có duyên không phận, chỉ có thể được gặp nhau là đã tiêu hao hết vận may.
Thẩm Thính Hồng cũng gật đầu,Cảm ơn cậu đã thích tớ, cũng hy vọng cậu có thể gặp được một nửa còn lại phù hợp với mình.
Phương Trác đã sớm biết kết quả, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng không hiểu sao bây giờ lại cảm thấy khó chịu.
"Ừ, cũng hy vọng cậu hạnh phúc."
Đây là lời chúc phúc rộng lượng nhất mà Phương Trác có thể nói ra, dù đã thấy kết quả rồi nhưng nhìn người con gái mình thầm lặng thích như vậy gả cho người khác, cậu vẫn cảm thấy có chút chua xót.
———Chú Thích———-
(1) Lễ cúng thượng lương chính là lễ cất nóc nhà, tức là ngày đổ mái nhà (nếu là nhà mái bằng). Còn đối với mái dốc có kéo thì ngày này chính là ngày gác thanh giữa mái nhà . Đây là một nghi lễ quan trọng luôn được các chủ đầu tư hay gia chủ chú trọng thực hiện bởi mang ý nghĩa rất to lớn
(2)Bạch nguyệt quang và chu sa chí là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới. Còn chu sa chí chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi bạn nhìn vào khuôn mặt của 1 ai đó nếu có họ có một nốt ruồi son thì có thể sẽ khiến bạn phải nhớ mãi về đặc điểm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận