Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 149 - Tình cảm chân thành nhất của ba

Chương 149 - Tình cảm chân thành nhất của baChương 149 - Tình cảm chân thành nhất của ba
Chương 149 - Tình cảm chân
thành nhất của ba
So với Lưu Nguyệt, thời gian ra khỏi cửa của Thẩm Đại Cường càng thiếu, về cơ bản ông ấy vẫn luôn chăm chỉ trông trọt quanh năm ở trong thôn.
Vì vậy ông ấy rất hứng thú với mọi thử ở huyện thành này, luôn tranh thủ nhìn đông ngó tây xung quanh.
Thẩm Thính Hồng đưa ba mình đến tiệm cơm quốc doanh, đó là nơi cô và Lưu Nguyệt đã từng ăn cùng nhau.
"Ni Nhi con cứ gọi món mình thích đi, còn mua cho ba cái bánh bao là được rồi." Thẩm Đại Cường nhe hàm răng trắng rồi nói.
Nhìn vẻ ngoài thật thà và trung thực của người đàn ông này, trong lòng Thẩm Thính Hồng có một cảm giác khó tả.
Dù biết bây giờ trong nhà không thiếu tiền nhưng ông ấy vẫn tiết kiệm, chỉ để con gái có thể chi tiêu hào phóng.
Thẩm Thính Hồng không nói gì, cô vẫn chọn một món Thẩm Đại Cường thích ăn, một món mình thích ăn, một món canh chay và hai phần cơm.
Lúc các món ăn được bưng lên, Thẩm Đại Cường giật giật khoé môi, sau đó lại cười khờ khạo với Thẩm Thính Hồng.
Hai ba con ăn uống no nê rồi mới bước về bến xe.
Nhìn bộ dạng khó chịu của Thẩm Thính Hồng, Thẩm Đại Cường lấy trong †úi ra một viên kẹo trái cây có vị quýt.
"Ni Nhi, con ăn cái này đi”
Thẩm Thính Hồng kinh ngạc nói,'Ba, ba mua cái này lúc nào thế?"
Thẩm Đại Cường gãi đầu,'Trước đây mẹ nói với ba là con bị say xe, ba cũng không biết nó có dùng được không, chỉ nghe người ta nói rằng quả quýt sẽ giúp bớt say xe nhưng ở đây không ai bán quả quýt cả nên ba mới mua cái cái này cho con.
Nhìn chiếc kẹo trái trái cây chỉ có giá một xu nhưng Thẩm Thính Hồng lại cảm thấy nặng tru, đó là tình cảm cha con chân thành nhất của Thẩm Đại Cường.
Không biết có phải ông trời cho rằng kiếp trước cô quá cô đơn nên mới đưa cô đến đây hay không. Dù sao sau khi đến thế giới này, dù chỉ một khắc Thẩm Thính Hồng cũng không cảm thấy cái niên đại cơm ăn không đủ no áo không đủ mặc này tồi tệ, ngược lại cô lại cực kỳ thích.
Nếu nói rằng kiếp trước đều là vì đấu tranh cho một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân mình, thì kiếp này sẽ sinh động hơn rất nhiều.
"Con cảm ơn ba."
"Con bé ngốc này!" Thẩm Đại Cường xoa đầu Thẩm Thính Hồng.
Có lẽ trong mắt Thẩm Đại Cường, đây là hành vi bình thường của một người cha, nhưng trong lòng Thẩm Thính Hồng lại dâng lên một tia ấm áp.
Thời điểm trở về thôn Đoàn Kết, hai ba con gặp không ít thôn dân.
Vốn dĩ chuyện nhà họ Thẩm có một danh ngạch công việc không phải bí mật gì cả, mọi người trong thôn đều biết.
Ở trong thôn, chuyện gì cũng không dấu được cho nên về cơ bản Thẩm Đại Cường đi ra ngoài, mọi người đều biết ông ấy đi làm cái gì.
Số người ăn lượng thực hàng hoá ở trong thôn đếm trên đầu ngón tay nên đương nhiên mọi người phá lệ chú ý đến chuyện này.
"Đại Cường à, anh đây đã đi báo danh trở về rồi sao?" Có người hỏi.
Thẩm Đại Cường ngẩng đầu lên nhìn, thấy người trước mặt này là bạn đồng trang lứa có quan hệ không tệ với mình, ông ấy liền cười trả lời nói,'Đúng vậy!"
Người đàn ông kia cũng cười, Công việc này không phải dành cho con gái của anh sao? Tại sao anh lại đi?"
Thật ra vấn đề này đang là chủ đề bàn tán nóng hổi của mọi người. Trước đây đều nói Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt yêu thương con gái nhưng giờ họ lại không nghĩ vậy, nếu thật sự thương yêu con gái thì sao lại cướp công việc của con gái mình?
Không để con trai trực tiếp đi chắc vì sợ mọi người nói ra nói vào nên mới tự mình đi.
Theo suy nghĩ của thôn dân, Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường làm như vậy vì Thẩm Thính Hồng đã đính hôn. Sau này sẽ phải gả ra ngoài nên họ mới nắm chắc danh ngạch công việc này trong tay để sau này truyền lại cho con trai. Thẩm Đại Cường cũng không hiểu ý tứ của người này mà ăn ngay nói thật,'Ni Nhi nhà tôi không muốn đi làm, thằng hai cũng không muốn đi, thằng bé nói là ở nhà kiếm công điểm thoải mái hơn. Mọi người cũng biết sức lực với bản lĩnh của thằng bé đấy, còn thằng cả vẫn đang dạy ở trường tiểu học trong thôn nên chắc chắn không thể đi làm. Cuối cùng tôi đành phải đi, thật sự không thể bỏ trống danh ngạch này được.
Thẩm Đại Cường là người rất chân chất nên không biết bản thân đang vô tình Versailles (*)
(*) Thay vào đó, nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là "tự sướng”.
Đây là vô tình khen từng đứa con trong nhà một, những người này muốn cũng chẳng làm gì được.
Nhà người ta có ba đứa con mà đứa nào cũng cực kỳ ưu tú, cô con gái có thành tích giỏi giang, giờ còn làm nữ anh hùng, con trai cả cũng đang làm việc nhận lương ở trường tiểu học trong thôn. Còn đứa con trai duy nhất không đọc được sách cũng là "Trời sinh thân lực", một người kiếm được hai cái mãn công điểm. Thử hỏi ở làng trên xóm dưới có ai làm được như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận