Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 185 - Vu Khống Cũng Là Môt Loai Tôi Ác

Chương 185 - Vu Khống Cũng Là Môt Loai Tôi ÁcChương 185 - Vu Khống Cũng Là Môt Loai Tôi Ác
Chương 185 - Vu Khống Cũng Là Một Loại Tội Ác
"Tuy không phản đối chuyện của hai đứa, nhưng chú vẫn hy vọng cháu có thể giải quyết tin đồn nhảm nhí ở bên ngoài một cách thật nhanh chóng. Nếu không việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con gái chú." Thẩm Vệ Quân nói.
"Cháu hiểu rồi thưa chú!" Thẩm Thính Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Vì thế ngày hôm sau, Thẩm Thanh Thanh trở lại đi làm ở thị trấn, cứ thế chuyện giữa cô ấy và Thẩm Thính Văn lan đồn nhanh như thổi ở trong thôn.
Dưới sự truyền bá của Tưởng Đại Hoa, Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh trở thành thanh mai trúc mã vẫn luôn thích nhau từ hồi nhỏ. Còn Hàn Cần không biết chui từ đâu ra làm phiền, thậm chí Thẩm Thính Văn không bao giờ thèm nói chuyện với Hàn Cần. Vốn Hàn Cần tưởng mình sẽ thuận lợi kết hôn với Thẩm Thính Văn đã bị sốc toàn tập.
Cô ta đã ở lại nông thôn hai năm rồi, lúc mới đến đây, đúng thật là cô ta rất nhiệt tình và phấn khởi xây dựng nông thôn nhưng thời gian từng ngày trôi qua, cuộc sống ngày càng trở nên tồi tệ. Mà ngày trở lại thành phố là xa tít mù khơi, cô ta chỉ là một cô gái, dù có được công việc ở trường tiểu học trong thôn nhưng cuộc sống vẫn chẳng khá hơn là bao.
Đương nhiên, cuộc sống của cô ta vẫn tốt hơn một chút với đại đa số thanh niên trí thức nhưng cô ta không hài lòng với điều này. Lần nào viết thư vê nhà hỏi xem bao giờ có cơ hội trở về thành phố cũng không có hồi đáp nên cô ta liên biết coi như mình đã bị gia đình bỏ rơi.
Mà dù có trở về được thành phố thì chắc gì cuộc sống đã tốt đẹp? Chính vì vậy, cô ta mới nảy ra ý tưởng tìm một người đàn ông trong đại đội để kết hôn.
Mà với một người luôn tự xưng là người thành phố, không những thế còn có văn hoá như cô ta thì cực chướng mắt những người chân lấm tay bùn này.
Đúng thật là nhan sắc của Thẩm Thính Văn không phải hạng xoàng, nhưng trước kia cô ta chỉ tán thưởng sắc đẹp này mà thôi, thậm chí không có ý nghĩ muốn gả cho anh. Tuy nhiên, khoảng thời gian này nhà họ Thẩm bỗng nhiên trở nên thịnh vượng.
Thẩm Đại Cường đi làm ở huyện thành, Thẩm Thính Võ là người nổi tiếng khoẻ mạnh biết làm việc, giờ chưa kết hôn nên đương nhiên vẫn phải làm việc cho gia đình. Đặc biệt là sau khi Thẩm Thính Hồng trở thành nhà đầu tư của cái xưởng kia, cô ta hoàn toàn động tâm.
Vốn tưởng rằng một cô gái thành phố như cô ta theo đuổi Thẩm Thính Văn thì anh ta sẽ gấp không chờ nổi đồng ý. Ai mà ngờ được, cái tên kia không chỉ từ chối mà còn hẹn hò với một đứa nhà quê!!!
Cô ta sẽ không cảm thấy khó chịu nếu Thẩm Thính Văn từ chối mình đúng vì không muốn tìm người yêu nhưng giờ vừa từ chối mình lại quay ra yêu đương với Thẩm Thanh Thanh. Đó là một cú tát vào mặt cô ta, như thể chướng mắt bản thân cô ta, thế có khác gì mình kém xa Thẩm Thanh Thanh không?
Vì vậy sau khi chuyện này xảy ra, Hàn Cần lại bắt đầu hành động.
Ngày nào cô ta cũng chạy đến chỗ Thẩm Thính Văn, lần nào cũng trưng ra bộ dáng nước mắt lưng tròng như kiểu Thẩm Thính Văn là người đàn ông tệ bạc vậy.
Thẩm Thính Văn không nhịn nổi mà nói chuyện này cho Lưu Nguyệt và Thẩm Thính Hồng nghe, Thẩm Thính Hồng liên cảm thấy cực đau đầu. "Anh cả, chuyện này anh định làm gì bây giờ?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
"Anh muốn nói thật rõ ràng, cứ như vậy, sau này cô ta muốn vu hãm cho ai cũng được thì chẳng hiểu còn luật pháp gì ở đây không nữa?" Thẩm Thính Văn gãi gãi tóc của mình, lúc nói chuyện còn có phần bực bội.
"Đúng vậy, hết thảy phải có chứng cứt Mọi người đều nhìn thấy từ trước đến nay anh và cô ta chưa bao giờ qua lại với cô ta." Thẩm Thính Hồng nói.
"Em có một người bạn ở Cục Công An, anh có muốn mời anh ta đến nhà mình để giải quyết chuyện này triệt để không? Nếu cô ta không đưa ra chứng cứ rằng anh hẹn hò với cô ta, không có thêm cả nhân chứng thì cô ta đang vu khống, vu khống cũng là một loại tội ác. Nghe họ nói xong, Diệp Thận Ngôn liên đê nghị.
"Làm thế có được không? Liệu có làm phiên đến người ta không nhỉ?" Lưu Nguyệt có phần do dự.
"Không đâu ạ, vốn dĩ việc này là vấn đề của thanh niên trí thức kia. Bên cạnh đó, với tư cách là một công an thì xét cho cùng việc này cũng nằm trong sự kiểm soát của anh ta. Tuy nhiên, việc này không thể gây tổn hại quá lớn cho Hàn Cần, nếu đến lúc đó cô ta có sợ hãi thừa nhận đi nữa thì cùng lắm là cô ta giải thích rõ chuyện này mà thôi." Diệp Thận Ngôn phân tích.
Thẩm Thính Hồng gật đầu,À mà anh này, sau này anh phải tiếp tục làm ở trường tiểu học trong thôn. Anh không thể từ bỏ công việc chỉ vì Hàn Cần đúng không? Nếu lúc đó cô ta lại bắt đầu chuyện xấu nào đó thì anh phải làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận