Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 679 - Ngoại truyên Diệp Hoa Lâm

Chương 679 - Ngoại truyên Diệp Hoa LâmChương 679 - Ngoại truyên Diệp Hoa Lâm
Chương 679 - Ngoại truyện Diệp Hoa Lâm
Tôi tên là Diệp Hoa Lâm, là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, từ nhỏ đã sống trong một gia đình vô cùng giàu có, mà tôi lại là đứa con trai duy nhất trong gia đình nên được kỳ vọng rất nhiều.
Tôi thích kinh doanh nhưng tôi không thích bâu không khí gia đình như thế này. Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu như họ có thể bớt quan tâm đến việc hôm nay tôi có hoàn thành bài tập hay không, bớt quan tâm đến việc hôm nay tôi đã học thuộc bài chưa.
Có lẽ tiến độ học tập của tôi sẽ cao hơn một chút nhưng họ như vậy khiến tôi không vui, cứ như thể ngoài việc nghiêm túc làm việc thì tôi căn bản không nhận được sự quan tâm của người nhà.
May mắn thay, ông trời cũng không để tôi phải nuối tiếc, tôi đã xuyên không.
Nói thật, lúc mới xuyên vào bụng mẹ của kiếp này, tôi có hơi hoảng, không biết ba mẹ kiếp này có yêu thương chúng tôi không.
Trong bụng còn có một đứa nhỏ nữa, là em gái tôi. Ừ, chính là em gái, mặc dù lúc đầu không biết ai sẽ ra trước nhưng tôi thấy, tôi nhất định phải ra trước mới được, sao tôi có thể là em trai được, tôi chỉ có thể là anh trai.
Lúc ở trong bụng, tôi thường nghe thấy ba mẹ nói chuyện với tôi và em gái, nội dung đại khái là bảo chúng tôi đừng nghịch ngợm, đừng làm phiền mẹ.
Cho nên tôi và em gái đều rất ngoan, cơ bản không nghịch ngợm gì, rất nhanh đã đến ngày phải chào đời. Thật ra tôi cũng khá mong chờ, dù sao thì lúc ở trong bụng, tôi đã thấy bâu không khí gia đình này rất tốt. Sự thật cũng không làm tôi thất vọng, tôi cố hết sức để trở thành anh trai. Gia đình này cũng không làm tôi thất vọng, chỉ là gia đình này hình như có hơi khác với gia đình kiếp trước của tôi. Kiếp trước mọi người đều thích con trai, anh luôn là người được quan tâm nhất nhưng kiếp này mọi người hình như đều vây quanh em gái.
Tôi vừa mừng thâm vừa hơi thất vọng, tôi thấy cảm xúc của mình thật mâu thuẫn nhưng tôi thực sự rất khao khát được người nhà kiếp này chú ý.
Nhưng họ không giống như tôi nghĩ, chưa bao giờ ép tôi phải học cái gì, vẫn luôn là thái độ muốn học thì học, không muốn học thì thôi.
Thật ra, ba mẹ tôi đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh.
Nghe nói năm đó họ thi đại học, mẹ tôi và cậu tôi đều là thủ khoa, những người khác cũng đều ở những vị trí rất cao. Nếu nhà chúng tôi ở thời cổ đại thì chắc chắn là gia đình thư hương.
Tôi nghe bà ngoại hai nói, những đứa con của bà, nếu không phải chịu ảnh hưởng của mẹ tôi thì có lẽ cũng không thi đỗ đại học, cũng không thể thành đạt như vậy.
Tiếc là lúc tôi sinh ra thì đã ở Bắc Kinh rồi, hơi đáng tiếc, không được chứng kiến thời điểm mà mọi người vẫn nhắc đến.
Nghe nói lúc đó mẹ tôi tài giỏi vô cùng, trong thời đại đó không ngừng gây dựng sự nghiệp, còn kiếm được rất nhiều tiền, chắc chỉ có mẹ tôi thôi.
Tôi và Nhị Bảo từ nhỏ đã lớn lên trong sự chăm sóc của ba mẹ. Vì ba mẹ quá ân ái, cứ như thể họ là nhặt được chúng tôi vậy.
Thỉnh thoảng lại đi du lịch, dù sao thì chúng tôi cũng theo ông bà ngoại nhiều hơn một chút.
Nếu không phải vì mẹ tôi mang thai thì có lẽ vẫn sẽ không dừng lại. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ nói với mẹ tôi rằng, những việc khác cứ giao cho tôi, mẹ chỉ cân yên tâm dưỡng thai là được.
Mẹ tôi hình như đã nhận ra điều gì đó, tôi vẫn luôn biết mẹ tôi có một thế giới nhỏ của riêng mình. Tất nhiên, Nhị Bảo cũng biết, vì mẹ đã từng đưa chúng tôi đến đó.
Nhưng tôi cũng không ngờ, mẹ tôi cũng là người xuyên không, còn nhận ra tôi cũng không phải người của thế giới này. Tôi cũng trực tiếp thừa nhận, mẹ tôi cũng không nói gì, thế là sau đó chúng tôi không nhắc lại chuyện này nữa.
Điều đáng nói là, tôi thấy em gái tôi Nhị Bảo cũng có bí mật, chỉ là bí mật của em gái thì mọi người đều không muốn đi dò xét mà thôi.
Sau đó mẹ tôi lại sinh cho tôi hai đứa em trai, nói thật, tôi hơi chán ghét, lúc cần thì mới thấy ít. Kiếp trước tôi không có em gái, sao đến kiếp này, chỉ có một đứa.
Thôi, dù sao cũng chỉ có một đứa em gái, vậy thì cứ chiêu chuộng cho tốt, cho dù có chiều hư đi cũng không sao, anh sẽ lo hết.
Em gái tôi cũng thực sự nghịch ngợm, cứ như thể đã giải trừ được phong ấn gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy, thật đáng sợ.
Một đứa con gái, mức độ nghịch ngợm không hề thua kém con trai nhưng mỗi lần làm những việc này, trong mắt cô bé đều là sự mới lạ, đôi mắt cũng sáng lấp lánh. Nhìn lại thì hình như cũng không có ai nói cô bé, lúc đầu cô bé vẫn rất khó tin.
Mặc dù em gái tôi có hơi nghịch ngợm một chút nhưng vẫn rất ngoan, thành tích cũng rất tốt, mỗi lân học đều rất nghiêm túc. Thật ra nếu xét về thực lực thì tôi có thể luôn đứng nhất một cách vững vàng nhưng tôi không, thứ hạng thực ra không quan trọng, kiến thức năm trong đầu mình là được.
Cho nên đôi khi tôi sẽ căn cứ vào trạng thái của cô bé mà cố tình làm bài kém đi một chút, để cô bé thỉnh thoảng cũng được đứng nhất khối.
Quả nhiên, mỗi lần đạt được hạng nhất khối, cô bé đều rất vui, cô bé vui, tôi cũng vui.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh em gái tôi bắt đầu xuất hiện thêm một cô gái, bình thường cô bé rất ít kết bạn, cho nên tôi cũng đặc biệt để ý đến cô gái này một chút, thấy cô gái này có phải hơi không có ý tốt hay không.
Quan sát rất lâu sau đó tôi phát hiện, cô gái này đối xử với em gái tôi rất chân thành, cũng không có tâm cơ gì. Chỉ là hơi ngốc nghếch, còn hơi đáng yêu nữa...
Đây là cô gái đầu tiên mà tôi thấy đáng yêu ngoài em gái tôi ra, đôi khi ánh mắt sẽ không tự chủ được mà liếc nhìn. Không biết bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ? Có lẽ là từ lần đầu tiên cô ấy đến nhà tôi, tôi đã thích rồi, chỉ là vẫn luôn không có hành động gì.
Không ngờ, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì cô gái này lại tự mình chạy đến văn phòng của tôi, mỗi ngày đều đưa cơm hộp tình yêu cho tôi.
Có một câu tôi không biết có nên nói hay không, thực sự không ngon chút nào nhưng tôi không dám nói, tôi sợ tôi nói ra thì cô gái này sẽ bỏ chạy mất.
Vì vậy tôi nhịn, cho dù mặn đến mức sau đó tôi phải uống liên mấy cốc nước nhưng vẫn nhịn và nói với cô ấy là thực sự rất ngon.
Sau khi kết hôn nhiều năm, tôi vẫn âm thâm chịu đựng. Cô ấy cũng thật là có tâm, mỗi lần nấu cơm chỉ nấu phần của tôi, còn mang đến tận công ty.
Dùng lời của vợ tôi mà nói thì, để cho các cô tiên nhỏ trong công ty biết rằng, tôi đã có chủ rồi. Ngoài ra còn là để đưa cơm hộp cho tôi, có thể tìm lại cảm giác ban đầu.
Vì vậy... Vì vậy... tôi đã âm thầm chịu đựng trong mấy chục năm. Cho đến nhiều năm sau, khi tôi ăn cơm hộp, nhìn thấy một người nào đó đang cười trộm ở bên cạnh, đột nhiên tôi hiểu ra, hóa ra thằng hề lại chính là tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận