Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 128 - Không làm thì ly hôn

Chương 128 - Không làm thì ly hônChương 128 - Không làm thì ly hôn
Chương 128 - Không làm thì ly hôn
Muốn nói tình hình đại phòng hoàn toàn khó khăn cũng không phải, mấu chốt là vì sự lười biếng mới đưa họ đến nông nỗi này. Vì vậy hai ông bà không có ý định đi đòi, tự làm tự ăn cũng không tệ.
"Cha mẹ, con đã đưa đồ ăn đến đây cho hai người. Nếu không có chuyện gì thì bọn con vê trước đây ạ." Lưu Nguyệt nói.
"Được rồi! Mấy đưa đi đường chậm lại cho an toàn." Bà nội Thẩm nói.
Đến tận khi cả tam phòng đã đi hết, không một ai ở đại phòng thèm ló mặt ra ngoài.
Ngô Vân cũng không phải là người dễ trêu chọc, hơn nữa bà ta lo lắng nếu đại phòng không đưa thức ăn thì hai ông bà lão sẽ bị đói. Đến lúc đó chẳng phải tìm đến bà ta sao, vì thế bà ta bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hoè.
Bà ta bê thức ăn cho gà đến trước lông gà của mình rồi bắt đầu chửi đổng,Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, ăn chính là lười biếng. Lười biếng thì thôi đi, thế mà một quả trứng cũng không đẻ được! Mày nhìn những con khác xem, ngày nào cũng đẻ trứng đúng giờ, còn mày vừa ngu vừa lười!"
Tuy bà ta có không có ý tưởng đi đến đại phòng khoa tay múa chân nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà ta gây phiền toái cho họ.
Nếu là ngày xưa, nhìn thấy con dâu gây phiên phức, chắc chắn ông lão sẽ nói một câu nhưng giờ chỉ lấy ra một cái tẩu thuốc rồi tự mình nhấp vài hơi.
Thẩm Đại Lực ở trong phòng sắc mặt cực kỳ khó coi, đương nhiên ông ta nghe ra được ý tứ của em dâu thứ hai nên mới cảm thấy bản thân mình thật không có mặt mũi. "Chuẩn bị lương thực để đưa qua cho cha mẹ đi!"
Vừa nghe thấy vậy, Trương Tố Câm lập tức bùng nổ,Nhà chúng ta tổng cộng có bao nhiêu lương thực mà ông còn muốn đưa ra ngoài nhiều thế? Có phải ông muốn để cái nhà này chết đói không hả?"
Thẩm Đại Lực đập mạnh vào bàn/Nhà chúng ta ai cũng có đầy đủ tay chân, ngay cả đứa trẻ con cũng kiếm được công điểm mà sao nhà ta lại không làm được? Từ ngày mai trở đi, Thẩm Hữu Vi sẽ phải đi làm công, nó mà không đi làm thì cút khỏi cái nhà này, đừng hòng ăn đồ ăn trong nhà. Còn Bích Liên, mỗi ngày phải kiếm được sáu công điểm, nếu không kiếm được thì đừng hòng ăn cơm.”
Trương Tố Cầm bị hoảng sợ bởi tính khí đột nhiên phát hoả của chồng mình, lúc phản ứng lại kịp cũng trực tiếp mắng/'Ông điên rồi phải không, ông đây là muốn đuổi tôi với con trai là ngoài à? Còn Bích Liên nữa, con bé chỉ là một cô gái mà phải kiếm sáu công điểm một ngày, ông muốn vắt kiệt con bé đến chết sao?"
'Hừ, bọn nó không làm thì bà đi làm, không phải bà đang giúp bọn nó sao? Vậy bà làm bù phần của bọn nó đi, nếu không làm tôi sẽ ly hôn!" Thẩm Đại Lực đang rất tức giận nên nói chuyện cũng chả kiêng nể gì.
Ở niên đại này ly hôn là chuyện rất nghiêm trọng, đặc biệt là ở trong các thôn, dù cuộc sống khó khăn đến đâu thì chả mấy ai ly hôn.
Thậm chí có thể nói không có chuyện này, suy nghĩ của thế hệ trước rất đơn giản. Đằng nào chẳng phải ở cùng ai đó cả đời, mà cũng sợ những lời đàm tiếu bên ngoài nên chả có mấy người nguyện ý ly hôn.
Thế mà Thẩm Đại Lực lại nói thẳng chuyện ly hôn ra, điêu này khiến Trương Tố Cầm không tài nào tin được, sau đó lại bắt đầu than khóc,'Thẩm Đại Lực, ông còn lương tâm hay không? Tôi cực khổ sinh cho ông một đứa con trai, một đứa con gái, đủ nếp đủ tẻ thế mà ông lại muốn ly hôn! Nếu ông mà dám ly hôn tôi thì tôi sẽ treo cổ ở gia đình họ Thẩm mấy người cho xem... Huhuhu... Thẩm Đại Lực, lương tâm của ông bị chó gặm mất rồi.
Thẩm Hữu Vi bị tiếng kêu khóc thảm thiết của mẹ làm phiền, trực tiếp chạy vê phòng của mình đóng sâm cửa lại, không hề để tâm đến việc Thẩm Đại Lực bắt anh ta phải đi làm công trong lòng.
Thẩm Đại Lực nhìn bà ta khóc cũng cảm thấy phiền nên tự đi lấy lương thực đi tìm ông nội Thẩm và bà nội Thẩm ở nơi nào rồi.
Mặc kệ Trương Tố Cầm gào khóc như nào, thật sự thì ông ta không thể mất mặt được. Cả em hai và em ba đều đưa lương thực cho cha mẹ, nếu mình không đưa, chẳng may truyện này mà truyền ra thì là câu chuyện cười khiến người khác cười rụng răng.
Ngô Vân không ngờ, Thẩm Đại Lực sẽ đưa lương thực đến đây nhanh như vậy nên lúc này cũng có phần chột dạ, chạy nhanh vào phòng của mình.
Không vì đại phòng được chia rất ít lương thực mà ông nội Thẩm không nhận số lương thực này. Nếu họ thật sự làm như vậy thì sẽ khiến nhà thằng hai và thằng ba buồn lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận