Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 190 - Cứ Tới Tìm Chi

Chương 190 - Cứ Tới Tìm ChiChương 190 - Cứ Tới Tìm Chi
Chương 190 - Cứ Tới Tìm Chị
Ngay thời điểm nghe thấy Tả Bích Lâm sẽ giới thiệu người cho Thẩm Thính Hồng, sắc mặt Diệp Thận Ngôn liền căng thẳng.
Mặc dù biết Thẩm Thính Hồng không phải loại người gặp ai yêu nấy nhưng theo bản năng, anh vẫn cảm thấy lo lắng khi đê cập đến vấn đề này.
"Cảm ơn chị Tả đã quan tâm, chắc chắn em sẽ đối xử cực tốt với đồng chí Thẩm Thính Hồng.' Diệp Thận Ngôn nói.
Thẩm Thính Hồng nhìn anh một cái, khoé môi nở nụ cười.
"Đây là số tiên mua những bộ quần áo này, theo thỏa thuận trước đó, chị sẽ tính là năm đồng một bộ." Tả Bích Lâm đưa tiền mua quần áo cho Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng đếm số tiên này trước mặt Tả Bích Lâm một cách rất bình tĩnh "Không có vấn đề gì, vậy cảm ơn chị Tả."
Tả Bích Lâm không hê cảm thấy phản cảm vì động tác đếm tiền trước mặt của cô, ngược lại càng cảm thấy thưởng thức con người công tư phân minh này. Đúng là một cô gái thẳng thắn, trong lòng lại cảm thấy thêm đáng tiếc, nếu con bé có thể đi làm cùng mình thì sau này cũng không phải không thể nhận được công việc của chị ấy.
Vì quá mê làm việc nên đến tận giờ Tả Bích Lâm vẫn chưa kết hôn, chị ấy đã ngoài ba mươi, ở thời đại này, dù là người có công việc xuất sắc như chị ấy cũng khó tìm được bạn đời.
Nhưng chị ấy không nghĩ có gì sai trái thậm chí còn nghĩ rằng việc kết hôn và sinh con sẽ khiến sự nghiệp của mình bị trì hoãn. Chị ấy không sợ khi về già sẽ không có ai chăm sóc mình, anh trai sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn sinh con, chị ấy sẽ coi đứa trẻ như con mình mà nuôi dưỡng. Nếu chẳng may đứa trẻ đó là con sói mắt trắng thì sau này cứ giữ lại tiền của mình để đưa cho người chăm sóc mình khi về già.
Vì rất thích tỏa sáng ở vị trí của mình nên khi nghỉ hưu, chị ấy chưa nghĩ đến việc nhường công việc này cho gia đình mà muốn đào tạo một người kế thừa phù hợp.
Bản thân chị ấy cực kỳ coi trọng Thẩm Thính Hồng, vì cảm thấy Thẩm Thính Hồng rất giống bản thân mình, dám nghĩ dám làm. Không chỉ vì là phụ nữ mà coi thường bản thân, cảm thấy phụ nữ nên ở nhà nội trợ, giúp chồng dạy con.
Đối với Tả Bích Lâm, đây mới chính là cặn bã phong kiến.
"Vẫn là câu nói đó, nếu sau này em không muốn làm cho đại đội nữa thì cứ tới tìm chị." Chỉ cân có một cơ hội đào được góc tường thì không thể từ bỏ, còn lâu Tả Bích Lâm mới cảm thấy mình làm như vậy là vô đạo đức.
"Nếu có cơ hội, em cũng muốn theo chị Tả học tập." Thẩm Thính Hồng nói rất khéo léo nhưng ngụ ý là giờ không có cơ hội này.
Tả Bích Lâm không khỏi bật cười,'Em thật đúng ý chị!"
Giao hàng cho Cung Tiêu Xã xong, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn liên đến nhà ga để bắt xe lên huyện thành.
Cô lấy hai quả quýt từ cái túi tuỳ thân ra đưa một quả cho Diệp Thận Ngôn, Anh cái này đi."
"Em bị say xe hả?" Diệp Thận Ngôn nhận lấy quả quýt rồi hỏi.
"Tôi có hơi say một chút." Thẩm Thính Hồng gật đầu.
Diệp Thận Ngôn nhìn quả quýt trong tay, chất lượng của nó rất tốt, ở Cung Tiêu Xã tuyệt nhiên không có bán loại quýt này. Có thể là hàng hoá thượng hạng nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, dù không tìm hiểu kỹ nhưng anh biết cô gái này có bí mật.
Trước đây còn tưởng cô gái nhỏ là yêu tinh phương nào, đến giờ anh chắc chắn cô gái là tiên nữ hạ phàm, có thể lấy chút trái cây này cũng không hiếm lạ gì.
Lại xóc nảy thêm nửa giờ nữa, cuối cùng đã tới huyện thành, tuy thỉnh thoảng ăn một miếng quýt và ngửi vỏ khi cảm thấy khó chịu nhưng sắc mặt Thẩm Thính Hồng khi xuống xe vẫn không được tốt cho lắm.
"Em nghỉ ngơi một chút đi" Diệp Thận Ngôn kéo Thẩm Thính Hồng xuống một chiếc ghế dài ở nhà ga để cô ngồi một lúc. Sau đó đi đến cửa hàng nhỏ ở nhà ga mua một chai Bắc Băng Dương hương cam.
Bắc Băng Dương được đóng vào chai thủy tinh, mà giá thành không hề rẻ, một chai giá khoảng hai hào, người bình thường nào dám bỏ tiền ra mua thứ này.
Sau khi trở về, Thẩm Thính Hồng chỉ uống một ngụm/Anh mua cái này để làm gì?
"Không phải em thấy không thoải mái à? Trước kia lúc ngồi trong xe lửa suốt một khoảng thời gian dài thì tôi sẽ mua thứ này uống, lúc đó tình trạng sẽ tốt hơn rất nhiều." Diệp Thận Ngôn vừa nói vừa giúp cô mở nắp bình.
Dòng nước hạnh phúc ngọt ngào quả thực sẽ khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trên thực tế, sau khi đi xe này vài lần, Thẩm Thính Hồng đã có được khả năng thích ứng nhất định, rất nhanh đã hoạt bát trở lại.
"Đi thôi, chúng ta đi Cung Tiêu Xã trước, sau đó sẽ đi cửa hàng bách hoá." Thẩm Thính Hồng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận