Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 151 - Kế hoạch phát triển nghề phụ

Chương 151 - Kế hoạch phát triển nghề phụChương 151 - Kế hoạch phát triển nghề phụ
Chương 151 - Kế hoạch phát
triển nghề phụ
"Con thấy ba phải xuống đất làm việc nên chuyện này rất bình thường, chẳng qua sau này ba đã đi làm ở nhà máy rồi, đã có quần áo lao động thì mẹ chuẩn bị cho ba nhiều quần áo thế cũng vô dụng thôi" Thẩm Thính Hồng dở khóc dở cười.
Đừng nhìn mẹ có vẻ không thích ba, nhưng nếu không phải lo lắng cho quần áo của ba thì mấy ngày nay mẹ đã không vội vàng đi may quần áo cho ba như vậy.
Tấm vải bị lỗi được mua trước đây đã được mẹ dùng để may cho ba hai bộ quân áo. Bây giờ bà lại lấy những bộ quần áo có vẻ tốt hơn để sửa sang lại.
"Mẹ biết rồi, cái loại vải dùng để may đồ lao động dù có bên nhưng mặc vào cực kỳ khó chịu nên tốt nhất là cứ mặc quần áo của mình sau khi tan tâm." Lưu Nguyệt nói.
Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy hợp lý, sau đó cô lại cẩm bộ quần áo mà Lưu Nguyệt đã may cho Thẩm Đại Cường.
Vốn dĩ vải nhuộm màu có chút không đều, thậm chí có chỗ bị loang lổ, cũng không biết Lưu Nguyệt làm như thế nào mà nhìn nó chẳng giống đồ làm từ miếng vải lỗi chút nào.
Đường may cực kỳ tinh tế, quả nhiên tay nghê của mẹ cô thực sự phi thường.
"Mẹ, có bao giờ mẹ nghĩ rằng thật đáng tiếc khi tay nghề của mình bị lãng phí như thế này không?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
Động tác trên tay Lưu Nguyệt dừng lại,Ngày nào mẹ cũng phải đi làm công, kể cả dù muốn cũng không có cách nào cả."
Thật ra bà ấy cực kỳ thích sống bằng nghề thủ công nhưng ngày nào cũng phải đi làm công nên đúng thật chẳng còn cách nào khác. Nếu không đi làm công thì công điểm trong nhà sẽ ít đi, mà hiện tại nhà nào cũng không đủ lương thực để ăn.
Thẩm Thính Hồng nói ra suy nghĩ của mình cho bà ấy,'Mẹ, tuy bây giờ không được phép mua bán tư nhân nhưng chúng ta có thể làm quần áo để bán cho Cung Tiêu Xã."
"Liệu Cung Tiêu Xã có nhận không?” Lưu Nguyệt kinh ngạc nói.
"Đến giờ, con chưa có cách nào để xác định được nhưng hai mẹ con mình có thể thử một lần. Nếu được thì chúng ta sẽ đi thu mua loại vải bố bị lỗi, chẳng phải loại vải bị lỗi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của nhà máy dệt sao? Nếu chúng ta sẵn sàng mua thì đó chẳng phải chuyện quá tốt rồi! Đến lúc đó, mẹ cứ thử làm quần rồi mang ra Cung Tiêu Xã cho người ta xem thử, cùng lắm thì nhà mình bán rẻ hơn một ít, dù sao chỉ phí vải bị lỗi cũng thấp."
Ý tưởng này đã hình thành rất lâu trong lòng Thẩm Thính Hồng, vừa lúc khoảng thời gian này lại rảnh rỗi không có việc gì làm nên có thể triển khai ý tưởng này.
Lưu Nguyệt vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy, Cung Tiêu Xã có con đường nhập hàng riêng, liệu chúng ta...
"Mẹ phải thử mới biết được chứ, cứ đào đồ ăn dưới đất(*) cùng lắm chỉ có thể ấm no.
(*) chỉ việc làm nông.
"Được, vậy thử một lân xem sao."
Vì Lưu Nguyệt không phản đối chuyện này, nên Thẩm Thính Hồng định bắt tay vào làm. Cô lập tức đi lấy giấy bút, bắt đầu viết bản đề nghị.
Muốn làm chuyện này thì chắc chắn phải đi ra ngoài nên phải cân thông hành giữa đại đội và công xã, bản đề nghị này được viết để cho các vị lãnh đạo ở công xã xem.
Thẩm Thính Hồng mất cả ngày để viết xong kế hoạch, các chi tiết bên trong cũng được viết rất chỉ tiết để người ta xem là có thể hiểu được ngay.
Sau đó cô liền cầm bản kế hoạch này đi tìm Thẩm Vệ Quân, nếu việc này có thể thành công thì cô tin rằng một người đội trưởng như Thẩm Vệ Quân sẽ hết sức ủng hộ.
Thẩm Vệ Quân vẫn đang chỉ đạo mọi người trong đại đội thì Thẩm Thính Hồng đã đến.
"Thính Hồng, cháu có chuyện gì à?"
Thẩm Thính Hồng gật đầu,'Cháu có chút việc muốn thương lượng với chú."
"Được thôi, chúng ta đến văn phòng nói chuyện đi.'
Nói là văn phòng vậy thôi nhưng thật ra đây chỉ là một căn phòng đơn giản của đại đội, bên trong có một cái bàn không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi, ngoài ra còn có một cái ghế dựa, đây chính là văn phòng của Thẩm Vệ Quân.
Thẩm Thính Hồng đưa bản kế hoạch kia cho Thẩm Vệ Quân,'Chú nhìn thử xem, đây là kế hoạch cháu viết dựa trên tình hình trong thôn của chúng ta. Nếu chú thấy ổn thì chúng ta bàn lại với lãnh đạo của công xã nhé."
Thẩm Vệ Quân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải nhận bản kế hoạch kia lên đọc, càng xem càng kinh ngạc, hoá ra là muốn để thôn của bọn họ phát triển nghề phụ.
Thật ra đây không phải là chuyện không được cho phép làm, dù bây giờ không cho phép làm kinh tế tư nhân nhưng cả đại đội sản xuất là thuộc về tập thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận