Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 71 - Lễ thương lương 1

Chương 71 - Lễ thương lương 1Chương 71 - Lễ thương lương 1
Chương 71 - Lễ thượng lương 1
Vì vậy cô cũng không nói gì nữa, dù sao ngày mai mấy người họ đi làm, là cô có thể lên núi rồi.
Đêm hôm đó bọn họ lặng lẽ đi xử lý con thỏ, vì hiện tại chưa dọn ra nhà riêng nên có chút bất tiện, họ đành phải đun nước xử lý con thỏ ở trong nhà.
Cũng may xử lý rất nhanh, ngay cả bà nội Thẩm và ông nội Thẩm cũng không phát hiện ra chuyện gì. Lưu Nguyệt cất tấm da thỏ đi, còn nói khi trời lạnh sẽ làm khăn choàng cho Thẩm Thính Hồng. Lý do chủ yếu vẫn là do thỏ không đủ, nếu mà đủ thì sợ rằng bà ấy sẽ làm cho con gái mình cả một bộ đồ.
Bà ấy nghe nói rằng loại quân áo lông thú này có thể giữ ấm cho cơ thể.
Nhưng câu 'Làm gì có chuyện ngày nào vận khí cũng tốt." của Lưu Nguyệt vẫn là nói sớm. Ngày hôm sau khi nhìn thấy con gà rừng trong sọt, bà ấy hoàn toàn chết lặng. Nói thật may mắn bắt được con thỏ không có gì hiếm lạ nhưng con gà rừng có thể bay được đó.
Vẻ mặt Thẩm Thính Hồng lộ rất đắc ý, may thay kiếp trước cô tương đối thích món ăn hoang dã nên lúc ấy bỏ kha khá tiền mua một số loài động vật hoang dã để nuôi trong không gian. Tuy chúng không thuần khiết như món ăn hoang dã nhưng vẻ ngoài nhìn qua cũng không khác gì nhau.
Đương nhiên con gà rừng này là do cô lấy từ không gian ra, cô không phải người thợ săn giỏi nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện khoe khoang cả.
"Con gái của ba giỏi quát" Thẩm Đại Cường nuốt nước miếng, dù ông ấy lên núi một mình cũng không lấy được thứ tốt như vậy đâu.
Con thỏ chạy trốn rất nhanh, còn con gà rừng biết bay, người không có thân thủ đặc biệt tốt chỉ có thể dựa vào vận may, trên cơ bản rất ít người có thể bắt được hai con này.
Nhưng con gái ông ngày hôm qua không chỉ mang về hai con thỏ rừng mà bây giờ còn mang về một con gà rừng, đây là vận may gì đây?
Đương nhiên, cũng giống như những gì ông ấy vừa nói, ông ấy không nghĩ mình may mắn như con gái mình.
"Mẹ ơi, con có giỏi không? Chúng ta có đủ thức ăn cho ngày mai.
"Giỏi, giỏi lắm, mẹ đang buồn thối ruột đây, tổng cộng chỉ đổi được nửa cân phiếu thịt. Mẹ vẫn nghĩ tốt xấu gì một bàn sẽ có rất nhiều người, nửa cân thịt chắc không đủ nhét kẽ răng."
"Đúng là con gái ngoan của mẹt"
Sau khi được Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường khen ngợi, Thẩm Thính Hồng cuối cùng cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao thì mình lấy sẵn từ không gian ra, bây giờ được khen đủ kiểu trên trời dưới đất khiến cô cảm thấy có phần xấu hổ.
Cuối cùng cũng đến ngày thượng lương nhà mới của tam phòng gia đình họ Thẩm, hôm nay ngay cả Thẩm Thính Văn cũng xin nghỉ phép vì đây là chuyện trọng đại của cả nhà.
Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm, cả Thẩm Đại Dũng, Ngô Vân đều không đi làm công. Lễ thượng lương làm khá vội đến lúc đó sợ rằng tam phòng sẽ không kham nổi.
Lưu Nguyệt không ngạc nhiên khi Ngô Vân sẽ đến giúp đỡ, ba chị em dâu mặc dù không thích nhau nhưng cũng hiểu biết nhau phần nào.
Khi đó cả nhà đều bị nhét vào cùng một cái nồi, ai cũng muốn thêm phần vào bát của mình. Thật ra tình huống giống gia đình họ Thẩm xảy ra ở rất nhiều tổ sản xuất, chỉ là gia đình chân chính dám phân gia thì tương đối ít.
Nhưng dù nói thế nào, nhị phòng xin nghỉ chính là không có cen-ti-mét nào nên tam phòng đành phải chấp nhận sự nhiệt tình này.
"Chị dâu, lát nữa chị gọi Xuân Hoa và Tiểu Binh sang nhà em ăn cơm." Lưu Nguyệt bận rộn với đồ đạc trong tay nói.
Bây giờ bọn họ cân chuẩn bị một ít hạt dưa, kẹo lạc các loại, trộn lẫn với nhau, sau đó giao cho người trên xà nhà, người trên xà nhà sẽ giúp họ rắc xuống.
Thôn dân rảnh rỗi, trẻ em và người già sẽ đón chúng ở dưới, dù sao đây cũng là một nghi thức.
Ngô Vân suy nghĩ một chút nói: "Tiểu Binh tới là được rồi, Xuân Hoa không cân tới làm gì."
Lưu Nguyệt trợn trắng mắt, bà quá hiểu rõ mấy người chị em dâu này, tất cả đều trọng nam khinh nữ rất nặng nề. Thật ra nếu không phải do nguyên nhân này thì quan hệ giữa tam phòng và nhị phòng sẽ tốt hơn.
"Chị yên tâm đi, Xuân Hoa không ăn đến phần của Chu Binh đâu mà chị phải lo!" Nói xong bà lại thì thẩm bên tai Ngô Vân vài câu, nghe thấy vậy hai mắt Ngô Vân lập tức sáng lên.
"Thật vậy ư, Ni Nhi giỏi như vậy sao?" Ngô Vân kinh ngạc nói.
"Con bé có vận khí rất tốt, mà hôm nay vừa vặn là ngày thượng lương nên chúng ta ăn cơm cùng nhau đi. Lát nữa chị giúp em nấu cơm, nếu không mình em không làm nổi." Lưu Nguyệt nói.
Ngô Vân nghe vậy liên tục gật đầu,'Yên tâm! Tay chân chị nhanh nhẹn, cô còn không biết sao?"
Lưu Nguyệt nghe vậy liền gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận