Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 260 -La

Chương 260 -LaChương 260 -La
Chương 260 - Lạ
"Ai da, em út em nói xem cả nhà em về là tốt rồi, sao phải mang theo nhiều đồ thế này làm gì?" Hồ Tiểu Tuệ là người tiến lên đầu tiên, đây là người khéo ăn nói nhất trong ba người con dâu của nhà họ Lưu.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng tay cứ lấy đồ vật mà không có chút ngượng ngùng nào.
Nhưng người nhà Thẩm Thính Hồng không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, vốn là đồ mua rồi xách về, không nhận thì phải nhét vào.
Huống chi, bản thân Lưu Nguyệt cũng khá hài lòng với ba người chị dâu này. Rốt cuộc dù bà có gặp chuyện gì thì ba người chị dâu này chưa làm gì hàm hồ cả.
Tiểu tâm tư là có nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. "Tú Tú ở đâu rồi?" Lưu Nguyệt vừa mở miệng liên hỏi cháu dâu cả ở đâu. Không có cách nào khác, trước mắt nhà họ Lưu chỉ có cô ấy sinh con, đương nhiên sẽ nhận được sự chú ý.
"Đang ở trong phòng với đứa bé, có thể đứa bé đã ngủ rồi. Đợi lát tỉnh sẽ để Tú Tú bế bé ra để ôm bà cô và dì Thính Hồng một cái, dính được chút không khí vui mừng của hai người." Hà Ái Phân cũng cười tươi như đoá hoa cúc, quá nhiều, năm này nhà cô em chồng mang về nhà nhiều đồ quái
"Haiz, chị nói gì thế!" Lưu Nguyệt cảm thấy lần này trở vê bâu không khí của bà với các chị dâu không còn tự nhiên như trước, cũng dở khóc dở cười.
Những người cháu khác của nhà họ Lưu đều chưa lập gia đình hoặc chưa có con.
Người cô duy nhất như Lưu Nguyệt không hề keo kiệt, bất kể đã kết hôn hay chưa, bà đều cho lì xì, cuối cùng còn giữ lại một chiếc trông khác lạ.
Một lúc sau, Lý Tú Tú ôm đứa bé bước ra khỏi phòng, hai mẹ con nhìn từ xa cũng cảm thấy mặt đỏ bừng.
"Chị dâu, chị cảm thấy không thoải mái sao?" Thẩm Thính Hồng hỏi trước.
"Không đúng không đúng! Chỉ là bọc hơi dày, cảm giác hơi nóng chút thôi!" Lý Tú Tú liên tục xua tay.
ebookshop. vn - ebook truyện giá rẻ
"Em có thể ôm bé một cái được không?" Thẩm Thính Hồng có chút tham lam, thằng bé này thật đáng yêu.
Lý Tú Tú có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của mẹ chồng, cô ấy nhanh chóng miễn cưỡng đặt đứa bé vào tay Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy có chút kỳ lạ, cô có phải mẹ mìn đâu mà chị dâu lại có biểu cảm như này khiến cô ôm cũng không phải mà không ôm cũng không được. Cuối cùng cô chỉ có thể trêu chọc đứa bé vài lần rồi trả lại đứa bé cho Lý Tú Tú.
"Có phải chị mặc cho thằng bé quá nhiều áo rồi không?" Đứa trẻ này trông rất bụ bẫm nhưng không biết có phải vì nóng quá hay không mà mặt đỏ bừng dị thường.
Vốn dĩ cô không nên nhúng tay vào việc chăm sóc con của Lý Tú Tú, nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện mấy tháng mà thôi.
"Đang là mùa đồng, đương nhiên phải mặc quân áo dày hơn." Lý Tú Tú thản nhiên nói.
Lưu Nguyệt nghe Thẩm Thính Hồng nói xong, nhìn sang liên thấy mặt đứa bé mặt đỏ bừng.
Trên thực tế, nhiệt độ mùa đông ở miền Nam không thấp lắm, thậm chí không âm độ. Thêm nữa thường xuyên ở trong nhà, trên cơ bản sẽ không gặp phải gió, người lớn còn hay ôm ấp nên không cần phải quấn dày như vậy. Ít nhất bà một tay nuôi ba anh em Thẩm Thính Hồng lớn lên nhưng chưa từng bọc dày như vậy.
Nhưng bà cũng không dám nói, rồi lại không thể nói. Cứ làm như vậy thì sớm muộn đứa nhỏ cũng sẽ gặp phải vấn đề, cuối cùng chỉ có thể kéo Tiêu Kiến Phương sang một bên.
"Mẹ, phải nói vê Tú Tú đã, con cảm thấy có phải con bé quá lo lắng về đứa nhỏ rồi không? Mẹ thấy mặt đứa nhỏ đã đỏ đến mức nào rồi, nếu cứ vậy tiếp nữa thì sợ đứa nhỏ sẽ gặp phải vấn đề." Lưu Nguyệt cau mày nói.
"Không phải do mẹ không muốn nói, mà là đứa nhỏ này... có chút bướng bỉnh. Trước đây mẹ đã nói rồi, nhưng đó không phải lỗi của con bé, chỉ là con bé quá quan tâm đến đứa nhỏ mà thôi.
Tiêu Kiến Phương thở dài một hơi, cũng không biết phải nói gì, trước đây mọi chuyện tưởng chừng như khá bình thường nhưng từ khi sinh con, Lý Tú Tú lại có chút sỉ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận