Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 129 - Mua sắm quần áo

Chương 129 - Mua sắm quần áoChương 129 - Mua sắm quần áo
Chương 129 - Mua sắm quần áo
Thẩm Đại Lực vốn nghĩ mình mang lại đây, lòng hiếu thuận đã cạn, có khi cha mẹ thấy cuộc sống nhà mình không tốt thì không lấy số lương thực này. Đúng thật tình huống hiện tại khiến ông ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng đưa đã đưa rồi, nếu giờ ông ta nói không cho thì mới đúng là mặt mũi ở ngoài ở trong cũng không còn, ít nhất như bây giờ ông ta cũng lấy lại được thể diện.
Cả nhà Thẩm Thính Hồng cũng không rõ chuyện gì xảy ra ở bên này, hôm nay được phân chia lương thực nên mọi người đều vui vẻ. Cũng lâu rồi chưa được ăn sủi cảo nên Lưu Nguyệt cắt ít thịt lợn rừng để làm vẳằn thắn.
Tuy loại sủi cảo làm từ thịt lợn rừng đã được ướp muối kém xa thịt lợn nhà nhưng dù là vậy, đó vẫn là thứ cực tốt. Sủi cảo là do Thẩm Thính Võ ở nhà làm, sau khi trường tiểu học tan học Thẩm Thính Văn cũng về hỗ trợ. Ở nhà họ Thẩm không có khái niệm con trai không đụng việc nhà, mấy thứ này hai anh em đã học từ nhỏ, chỉ có Thẩm Thính Hồng mới đúng là mười ngón tay không đụng nước.
Cả nhà vui vẻ ăn một bữa sủi cảo thơm phức rồi thoải mái nghỉ ngơi ở nhà cả ngày.
Thời tiết đã dân trở lạnh, chọn một khoảng thời gian thích hợp, Lưu Nguyệt liên đưa Thẩm Thính Hồng đi mua sắm quần áo.
“Hình như năm nay Ni Nhi nhà ta cao hơn một chút, sắp tới sinh nhật con rồi hay mẹ đưa con đi mua quân áo nhé?" Lưu Nguyệt nói.
“Dạ được!"
Cầm trong tay một khoản tiền khổng lô nên năm nay Lưu Nguyệt dự định sẽ tổ chức sinh nhật cho con gái. Năm nay cô đã mười tám tuổi, với Lưu Nguyệt nó có ÿ nghĩa là con gái mình đã là người trưởng thành, ý nghĩa mười tám tuổi cũng không giống bình thường.
Trên con đường hai mẹ con đi đến huyện thành, đột nhiên Thẩm Thính Hồng nghĩ đến một chuyện rồi nói,'Mẹ, chờ một khoảng thời gian nữa nhà ta mua một chiếc xe đạp đi?"
Lưu Nguyệt sửng sốt, trước đây bà không nghĩ đến vấn đề này. Dù sao thì xe đạp cũng là một trong tứ đại kiện, đặc biệt là ở nông thôn, nếu nhà ai mà có xe đạp thì đó là một chuyện có thể diện cực kỳ.
"Nhưng nhà ta không có phiếu xe đạp.
Thẩm Thính Hồng suy nghĩ một lúc, đúng thật vậy, mua sắm đồ vật ở niên đại này thực sự không thuận tiện chút nào, Vậy nhà mình chờ Diệp Thận Ngôn về rồi nói chuyện này tiếp." "Hả? Nhà ta không thể nhờ thằng bé giúp đỡ lấy phiếu, không sẽ bị khinh thường đấy con."
Lưu Nguyệt khá nguyên tắc vê chuyện này, đặc biệt là sau này con gái mình sẽ gả cho Diệp Thận Ngôn vì vậy bà không thể để Tiểu Diệp khinh thường nhà họ được.
Phiếu xe đạp quý giá như vậy, làm sao có thể nhờ Diệp Thận Ngôn giúp đỡ được.
"Mẹ hiểu lầm con rồi, ý còn là đợi Diệp Thận Ngôn vê rồi tìm biện pháp. Anh ấy có rất nhiều bạn, chúng ta cứ nhờ ảnh hỗ trợ tìm xem rồi nhà ta tự đổi phiếu không phải quá tốt rồi" Thẩm Thính Hồng giải thích nói. May mà cô không nói với mẹ đại đa số tài sản của Diệp Thận Ngôn ở trong tay cô, nếu không thì toi.
Lưu Nguyệt suy nghĩ một lúc rôi gật gật đầu. Nếu con trai nói chuyện muốn mua xe đạp thì chắc chắn Lưu Nguyệt không đồng ý nhưng ai bảo đây là con gái cưng của bà, không những thế đa số tiên trong nhà bây giờ đều do con bé kiếm.
"Hay hôm nay hai mẹ con mình lên huyện thành đi, con thấy thị trấn chẳng có bộ quần áo nào đẹp cả." Thẩm Thính Hồng làm nũng với Lưu Nguyệt.
"Được!" Dù sao đã xin nghỉ một ngày rồi, đi huyện thành cũng không phải không thể.
Tuy nhiên, đi xe buýt như đi đánh trận, may mà giờ thời tiết đang lạnh, hơn nữa ở tuyến xe rất vắng người nên không có mùi hương kỳ lạ gì cả nên lần này tốt hơn chuyến đi trước của Thẩm Thính Hồng.
Lên đến huyện thành, hai mẹ con xuống xe tìm chỗ nghỉ chân.
"Này, thứ này thật sự không phải để người ngồi lên." Lưu Nguyệt võ vỗ ngực.
"Thế con đi mua cho mẹ ít nước nhé?" Tuy Thẩm Thính Hồng không quá thoải mái nhưng cô là thanh niên nên sau khi xuống xe liên cảm thấy ổn hơn rất nhiêu, còn mẹ cô lại không được như vậy.
"Không cân không cân, mẹ con không yếu ớt đến thế đâu, để mẹ nghỉ một lát là được rồi."
Ước chừng qua mấy phút, Lưu Nguyệt rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần,Đi thôi, còn sớm, hai mẹ con mình đi mua sắm trước rồi đi ăn cơm sau."
"Vậy hai mẹ con mình đi cửa hàng bách hoá trước được không mẹ?" Thẩm Thính Hồng dò hỏi.
"Được rồi, con đã từng đi học ở đây, quen thuộc nơi này hơn nên đưa mẹ đến đó là được." Cứ như vậy hai mẹ con cùng nhau đến cửa hàng bách hoá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận