Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 286 - Me Đã Biết...

Chương 286 - Me Đã Biết...Chương 286 - Me Đã Biết...
Chương 286 - Mẹ Đã Biết...
Nếu không đủ, thì cùng lắm là dùng phiếu gạo đến Cửa hàng bách hóa và Cung Tiêu Xã mua.
Mặc dù Cung Tiêu Xã không thể trực tiếp miễn phiếu cho cô nhưng vì mối quan hệ hợp tác bền chặt. Mà đây còn là lễ kết hôn của Thẩm Thính Hồng nên họ sẵn sàng bán đi để giữ thể diện và mở ra nguồn cung hạn chế một chút.
Cuối cùng bữa tiệc cũng bắt đầu như sự mong đợi của mọi người, Thẩm Thính Hồng đói đến mức bụng cồn cào.
Vốn dĩ sáng nay cô ăn tương sớm, sau đó làm nhiều thủ tục khác nhau, cô tưởng việc này khá đơn giản nhưng làm xong việc này vẫn thấy kiệt sức.
Đồ ăn trong dạ dày đã được tiêu hoá hết rồi.
Đúng lúc này, Lưu Nguyệt bưng một cái bát đi vào. Trong bát có một ít cơm trắng, trên đĩa là những món ăn có sẵn trong tiệc, đặc biệt là món thịt, Lưu Nguyệt đã chuẩn bị sẵn một ít.
"Mẹ, mẹ vẫn là người hiểu con nhất!" Thẩm Thính Hồng lập tức nịnh nọt nói.
"Sao mà mẹ không biết được, hôm nay phải làm rất nhiều việc, nhất định con gái mẹ rất đói. Ăn nhanh đi, mẹ để dành cho con mấy món này trước khi dọn lên mâm đấy, mẹ biết con chú trọng.' Lưu Nguyệt cười nói.
"Chú trọng cái gì chứ? Con đói muốn chết rồi!" Thẩm Thính Hồng nói.
Sau đó cô liền bắt đầu ăn uống thoả thích.
Lúc này bên ngoài đã giao cho người tới hỗ trợ, Lưu Nguyệt đặc biệt đi vào cùng Thẩm Thính Hồng.
"Nhi Nhi, chớp mắt con đã trưởng thành, lập gia đình rồi!"
Lưu Nguyệt nhìn Thẩm Thính Hồng. Thẩm Thính Hồng ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại phát hiện có vẻ như Lưu Nguyệt đang nhìn người khác qua chính mình.
Động tác trên tay cô không khỏi khựng lại, chuyện gì đang xảy ra vậy.
"Ni Nhi này, lúc còn nhỏ, con chỉ lớn từng này." Hai mắt Lưu Nguyệt đỏ lên.
"Mẹ, đừng khóc."
Thẩm Thính Hồng vội vàng đặt đồ ăn sang một bên rồi đứng dậy an ủi Lưu Nguyệt.
Nhưng Lưu Nguyệt xua tay nói: "Con gái, mẹ biết con không phải Ni Nhi, mẹ kiếp, từ lân đó Ni Nhi đã không còn sống nữa rồi."
Lúc này, Lưu Nguyệt đột nhiên che mặt lại, bắt đầu khóc.
Tim Thẩm Thính Hồng đập thình thịch, cô cảm thấy rất đau đớn, nhưng đồng thời lại không biết làm sao. Cô chỉ cho rằng Lưu Nguyệt biết được chuyện cô làm bí mật nhưng thực sự không ngờ rằng thế mà bà lại biết cô không còn là Ni Nhi nhà họ Thẩm trước đó nữa.
"Mẹ, con...'
"Con không cần phải giải thích, mẹ vẫn rất yêu thương con. Con rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng mẹ vẫn nhớ tới Ni Nhi. Tuy Ni Nhi thường xuyên không hiểu chuyện, tuy hay tuỳ hứng nhưng... Mẹ biết, lân Thẩm Bích Liên đẩy con đó, con liền... Cho nên đời này mẹ không thể tha thứ cho bọn họi"
Trong lòng Thẩm Thính Hồng cảm thấy ngũ vị tạp trân, một phần cảm thấy Lưu Nguyệt biết chân tướng cũng là chuyện tốt, một phần lại sợ hãi Lưu Nguyệt biết chân tướng rồi liệu có thương cô như trước không?
Bà không bao giờ tha thứ cho đại phòng thật ra không phải vì canh cánh trong lòng chuyện Thẩm Bích Liên đẩy Ni Nhi nhà họ Thẩm mà là vì bà biết, Thẩm Bích Liên là đầu sỏ gây tội hại con gái bảo bối của bà.
"Mẹ, mẹ biết từ khi nào?"
"Lúc con mới tỉnh mẹ liền thấy sự xa lạ trong mắt con. Lúc ấy mẹ không để ý nhưng sau này có rất nhiều chi tiết khiến mẹ dần nghi ngờ."
"Thật ra con rất giống Ni Nhi nhưng có vài thói quen nhỏ lại khác nhau hoàn toàn. Mỗi lần nói dối, theo bản năng Ni Nhi sẽ cắn móng tay nhưng con thì không, những thứ con mang từ bên ngoài về kia, mẹ biết chắc chắn nó đến từ thế giới trước của con vì phẩm chất của những thứ đó hoàn toàn khác với đồ ở nơi này. Chắc chắn nơi con sống trước đây rất khá, đến đây với mấy người mẹ cũng là khổ con..."
"Còn có Ni Nhi không ăn hoa tiêu, chắc hẳn ngay từ đầu con không chú ý tới chuyện này nhưng mấy lần sau mẹ để ý thấy có lần mẹ bỏ hoa tiêu mà con vẫn ăn, lúc ấy mẹ gần như chắc chắn..." Thẩm Thính Hồng không biết nói sao cho phải, Lưu Nguyệt thật sự rất tinh tế, giờ cô rất rối bời không biết sao cho phải.
Nhìn thấy cô như vậy, Lưu Nguyệt sờ đầu cô,Con gái ngốc, con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ nói không phải để gây khó dễ gì cho con, mẹ chỉ muốn mở lòng với con. Đồng thời cũng muốn cảm ơn con, ít nhất có thêm con, mẹ không phải khổ sở như vậy, chỉ là oan ức cho con, rõ ràng có thể tận hưởng cuộc sống tốt hơn..."
"Mẹ, con không oan ức chút nào!"
Thẩm Thính Hồng ôm Lưu Nguyệt khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận