Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 272 - Vô Cùng Đáng Giá!

Chương 272 - Vô Cùng Đáng Giá!Chương 272 - Vô Cùng Đáng Giá!
Chương 272 - Vô Cùng Đáng Giái
Sau khi đi tới một nơi vắng vẻ, Thẩm Thính Hồng lấy từ trong không gian ra thứ mà ông bác muốn.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy mình đã lợi dụng người ta nên tăng thành mười lãm cân gạo và năm cân thịt.
Cô lại câm một giỏ tre đi tới, bên trên được bọc kín bằng vải.
Cô không sợ Diệp Thận Ngôn hỏi mình trước giỏ tre này lấy từ đâu ra. Giải thích thì quá dễ, cùng lắm là nói không dễ lấy nên lúc mua đồ cũng mua luôn sọt của người ta.
Vốn dĩ sọt không phải thứ gì xa lạ, người nông dân thường tự làm ra chúng.
Đến nơi đã thỏa thuận trước đó, cô thấy ông bác và Diệp Thận Ngôn đang đứng ở nơi đó, đoán chừng không có ai theo dõi họ, nếu không chắc chắn Diệp Thận Ngôn đã phát hiện ra.
Thế là cô bước nhanh tới rồi đưa những thứ trong sọt cho ông bác xem.
"Cô gái, cháu đưa nhiều hơn rồi!" Ông bác vốn có tâm lý đánh cược, nếu thua cược, có lẽ những gì mình có trong tay cũng không giữ được.
Nhưng không ngờ rằng họ không chỉ thực sự cho lương thực tinh và thịt mà còn cho nhiều như vậy.
"Bác, cháu khá thích những thứ này. Vừa nhìn thì vô cùng thích nên cháu cảm thấy cực kỳ đáng giá."
Thẩm Thính Hồng nói, thật ra nếu như điều kiện của ông bác tốt thì chưa chắc cô đã cho thêm.
Mặc dù có thể nguy trang bằng cách ăn mặc nhưng hình dáng cơ thể thì không.
Nói người đàn ông này gầy trơ xương cũng không quá chút nào. Nhất định trong nhà còn người chờ lương thực, nếu không sẽ không mạo hiểm lớn như vậy mà đến chợ đen đổi đồ.
Thứ này của ông bác chỉ là cặn bã thời phong kiến, nếu bị người khác báo cáo thì thật sự sẽ mất mạng.
Thẩm Thính Hồng tin rằng làm việc tốt sẽ được báo ứng tốt. Bởi vì cô có thể xuyên không đến thời đại này, có được những thứ mà kiếp trước cô không có, bản thân điều này không hề khoa học.
"Cảm ơn... cảm ơn..." Ông bác kích động đến rơi nước mắt.
Ông bác đưa chiếc túi vải trong tay cho Thẩm Thính Hồng,'Cháu gái, nhìn xem, cháu cũng nên kiểm tra thứ này, bác không hề nói dối!" Ông bác nói giọng Bắc, đoán chừng ông bác không phải người ở đây, chắc hẳn là bị đày đến đây.
Thẩm Thính Hồng biết ít nhiều gì trong tay loại người này sẽ có thứ tốt.
"Vậy để cháu xem xem." Cô cười hào phóng, nhưng cũng không vì lời nói của ông bác mà mất cảnh giác.
Đây là quyên của cô.
Sau khi xem xét và xác nhận không có chuyện gì, cô đưa chiếc sọt cho ông bác: Bác nên xách cái sọt này đi cùng, nếu không tuỳ tiện xách những thứ này về, chắc không đi được bao xa.
"Cảm ơn hai cháu rất nhiều!" Ông bác kích động đến mức không biết nói gì cho phải.
'Không có gì!
Vốn tưởng rằng đây là phi vụ tiền trao cháo múc, Thẩm Thính Hồng cho Diệp Thận Ngôn một ánh mắt, hai người liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng trơ mắt nhìn ông bác cố gắng nhấc chiếc sọt nên, cuối cùng lại không xách nổi, ngược lại còn ngã trên mặt đất. Hai mắt ông bác đỏ hoe,'Sao tôi lại vô dụng như vậy!"
Ông bác không dám mong đợi hai người trẻ tuổi trước mặt sẽ giúp mình đưa đồ về, bọn họ đã cho ông nhiều thứ rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Diệp Thận Ngôn bước tới nói, Bác, bác không sao chứ?"
"Không sao đâu, già rồi cơ thể không dùng được nữa, từ từ bác sẽ bê được thôi." Ông bác lắc đầu xấu hổ.
Trên thực tế, không phải là già, thậm chí ông ấy còn chưa tới sáu mươi tuổi, nhưng lại bị tra tấn đến mức nhìn như bảy mươi tám mươi tuổi.
Sức lực yếu ớt cũng là bởi vì đói, nếu không làm sao ông ấy có thể không gánh nổi hai mươi cân đồ vật?
"Bác sống ở đâu? Để cháu giúp bác bê đến đó." Diệp Thận Ngôn nói.
"Không... không cần, như vậy phiền phức cho cháu quái" Ông bác xua tay. "Không có gì, nếu bác thật sự bị phát hiện thì đúng thật là vấn đề, nói không chừng còn tra được trên đầu chúng tôi." Nói xong, Diệp Thận Ngôn trực tiếp xách cái sọt lên rồi đỡ ông bác đứng dậy.
Thật ra Thẩm Thính Hồng biết, căn bản Diệp Thận Ngôn không sợ việc bọn họ bị tra ra. Rốt cuộc bọn họ cũng có chút thay đổi, cho dù chú có bị phát hiện, tìm được bọn họ cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Anh đã mềm lòng.
Dường như ông bác cũng biết, rất cảm kích mà liên tục nói cảm ơn với Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng.
Quả nhiên, suy đoán của Thẩm Thính Hồng là đúng, gia đình của ông bác thực ra sống cạnh bãi rác.
Đúng thực sự là bãi rác chứ không phải trạm thu mua phế phẩm, mùi xung quanh nồng nặc. Giờ đang là mùa đông, không biết mùa hè sẽ như thế nào.
Chẳng qua đây cũng là một lợi thế đó chính là xung quanh không có ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận