Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 389 -

Chương 389 -Chương 389 -
Chương 389 -
Họ nhặt một số hàng hóa có kiểu dáng đẹp nhất từ các quây hàng, giá vốn là hơn 100 đồng. Mà dựa theo tính toán của Thẩm Thính Hồng, những món này ít nhất cũng phải bán được 500 đồng.
Ngay cả trong hoàn cảnh rất tồi tệ, phải mất cả tháng mới bán hết nhưng vẫn lãi ròng vài trăm đồng, dù tính thế nào cũng không phải là lỗ.
Bên này không cách Bắc Kinh quá xa, không ngờ họ lại hoàn thành công việc nhanh đến vậy. Bọn họ cất đồ ở nhà khách rồi đi một chuyến đến bờ biển.
Việc chính là mua chút hải sản rồi quay về. Lần này trước khi ra ngoài, Thẩm Thanh Thanh đã thì thâm vào tai Thẩm Thính Hồng mấy lần.
Lân này bọn họ không có gánh nặng nào khác, chỉ cân mang hải sản về. Ngoài ra trong không gian còn có một ít thức ăn thừa, Thẩm Thính Hồng dự định lần này sẽ tìm cơ hội lấy hết ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thính Võ đi xa, lần trước tới Thành Đô anh ấy không có đi cùng. Đáng tiếc thủy triều dâng cao đã lâu, không còn nhiều hải sản nhiều để bắt nữa.
Tuy nhiên, thôn dân sống lân cận đây rất nhiều, chỉ cần đi thu mua thì không thiếu.
Chỉ cân là đồ ăn có vị không tệ thì Thẩm Thính Hồng liên mua một ít, đổ đầy một thùng lớn. Chỉ có thể nói lần này may mắn có Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Võ đi cùng, hai người đều rất mạnh mẽ.
Trên đường trở về nhà khách, Thẩm Thính Hồng nói bụng cô không ổn, bảo bọn họ ăn hải sản trước, cô đi theo sau kịp. Nháy mắt với Diệp Thận Ngôn, Diệp Thận Ngôn lập tức hiểu ra, liền che chở cho Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng trở về nhà của thôn dân, dù sao cô cũng không phải người ở đây, phải gõ cửa từng nhà mới thu mua được chỗ hải sản ưng ý. Mua được thì tìm chỗ không có ai cất vào không gian, sau đó đi gõ cửa nhà tiếp theo.
Dù sao không gian đã được mở rộng ra một vài chỗ.
Thẩm Thính Hồng nghĩ rằng những thứ này có thể làm ra bán được, liền dự định quay về để Lưu Nguyệt làm thử.
Nếu bán được với cái giá không tệ thì để Thẩm Đại Cường học, có thể bắt đầu kinh doanh nhỏ.
Tuy loại hình kinh doanh này không phải là giải pháp lâu dài nhưng hiện tại nó vẫn rất tốt.
Mặc dù Thẩm Đại Cường không nói gì trong khoảng thời gian này, nhưng Thẩm Thính Hồng vẫn có thể cảm nhận được sau khi làm việc cật lực gân hết cuộc đời, đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không kiếm được một xu. Đương nhiên ông ấy cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, có thể để ông ấy tìm một việc làm cũng không tê
Có được nhiều hải sản như vậy, Thẩm Thính Hồng rất hài lòng. Vẫn còn chút thời gian nên sáng mai cô sẽ quay lại xem có thể mua thêm không. Những thứ này nếu để trong không gian sẽ không bị hỏng, có thể ăn hết cả đời.
Phần lớn hải sản được nuôi ở thế hệ sau đương nhiên có chênh lệch với hải sản tự nhiên thời nay.
Bán không được cũng không sao, cùng lắm thì giữ lại cho nhà ăn.
Vì thế, hôm sau Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn lại đến, mua rất nhiều hải sản. Có tiêu tốn một ít tiên nhưng vợ chồng Thẩm Thính Hồng rất vui vì sau này sẽ có vô số hải sản để ăn, còn Diệp Thận Ngôn lại rất vui vẻ vì Thẩm Thính Hồng vui vẻ.
Không dám ở lại lâu hơn, họ lên chuyến tàu về vào chiêu hôm đó.
Thẩm Thính Võ nóng lòng muốn quay lại. Bây giờ anh ấy muốn biết công việc kinh doanh của mình như thế nào.
Nhưng anh ấy cũng không có hi vọng lớn, dù sao vốn cũng chỉ là tiên tiêu vặt của bản thân. Nếu lỡ mà không bán được thì anh ấy sẽ coi như là mua đồ chơi cho Nữu Nữu. Kiểu như ngày nào cũng có đồ để thay, không trùng ngày nào.
Tuy nhiên, Thẩm Thính Hồng lại cảm thấy răng việc kinh doanh những phụ kiện nhỏ này hoàn toàn có thể thực hiện được, sẽ có thể giúp thôn Đoàn Kết khai triển vài việc kinh doanh khác. Lúc đầu thì có thể sản xuất kẹp tóc, dây buộc tóc và dây da. Sau này, nó có thể sản xuất một số vòng tay, dây chuyền.
Tất cả chỉ là chuyện của sau này, vì tất cả đã thỏa thuận với Trương Điềm và Lý Thắng Nam sẽ ăn tối ở nhà, chính vì vậy vừa bước chân xuống tàu, họ liền đi thẳng về nhà.
"Bé út, sao em vội thế?"
À, em quên nói hôm nay bạn cùng lớp của em sẽ đến nhà em ăn tối, chúng ta phải về chuẩn bị."
"À à...
Thẩm Thính Võ vô cảm với việc Thẩm Thính Hồng đề cập đến bạn cùng lớp. Cho tới nay anh ấy luôn đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng mình. Hồi còn ở trong thôn, anh ấy chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để nuôi heo to và béo, sau đó làm thế nào để cắt thịt thật đẹp.
Bây giờ anh ấy đã đến Bắc Kinh, lại có những ý tưởng của riêng mình. Nào là làm thế nào để bắt đầu công việc kinh doanh này, liệu nó có hoạt động tốt không, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, liệu có đủ để anh bao cả núi nuôi heo không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận