Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 206 - Ra Ngoài Ăn Cơm

Chương 206 - Ra Ngoài Ăn CơmChương 206 - Ra Ngoài Ăn Cơm
Chương 206 - Ra Ngoài Ăn Cơm
Về phần cha cửa đứa trẻ, không biết người này sẽ xử lý cặp chị em kia như thế nào, chỉ hy vọng sau này đứa trẻ có thể lớn lên một cách thật bình yên.
Đoàn tàu tiếp tục tiến về phía trước, nhưng đã trải qua chuyện bọn buôn người ngay trước mắt, cảm xúc của Thẩm Thính Hồng không được tốt lắm.
Nếu họ không phát hiện ra điều kỳ lạ thì không biết đứa nhỏ kia sẽ phải trải qua chuyện gì.
Sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa. Mấy ngày sau, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đã có mặt ở ga tàu hoả Bắc Kinh, đồ ăn của họ cũng gần như cạn kiệt.
Họ không mang theo nhiều hành lý, so với nhiều người tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ thì trông họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ là sau vài ngày, thời tiết trở lạnh, lúc ở trong tàu hoả không cảm thấy gì nhưng sau khi xuống tàu hoả, Thẩm Thính Hồng run bần bật.
Cũng may họ có chuẩn bị sẵn quần áo dày nên nhanh chóng tìm để mặc. Sau đó bắt đầu hỏi thăm rồi ngôi xe buýt đi đến cửa hàng vịt quay nổi tiếng nhất Bắc Kinh "Toàn Tụ Đức". Cả hai tìm một cái nhà khách gần đó, thuê hai phòng gần nhau để nghỉ ngơi một lát.
Tuy rằng trên tàu có nằm giường nằm nhưng thật sự không thoải mái chút nào. Giờ không cần vội vàng làm gì cả, tốt nhất là phải nghỉ ngơi khuây khoả cái đã.
Đến nhà khách đã là nửa buổi chiều, đưa xong hộ khẩu và thư giới thiệu xong thì thủ tục của họ mới được xử lý xong. Nhà khách này có giá không hề rẻ, đại khái nguyên nhân có thể là do vị trí, mà trang hoàng cũng tương đối đẹp nên giá phòng ngủ qua đêm là một đồng. So với những nhà khách có giá năm-bảy hào khác thì nơi này có thể coi là khách sạn hạng sang ở đời sau.
Lấy chìa khoá phòng xong, cả hai liền đi vê phòng. Thu thập đồ đạc ổn thoả, Diệp Thận Ngôn liền đi lấy nước nóng để tắm rửa.
Nhà khách này quả là ổn áp, nhiều nhà khách không có nhà vệ sinh ở trong phòng nhưng nơi này phòng nào cũng có nhà vệ sinh riêng, tương đối tiện lợi.
Diệp Thận Ngôn lấy nước nóng cho Thẩm Thính Hồng tắm trước rồi mới lấy nước tắm cho mình.
Thật ra Thẩm Thính Hồng vẫn khá ổn, bởi lúc ở trên xe lửa cô chịu không nổi nên đã vào không gian tắm rửa, vì vậy cũng chẳng chật vật lắm. Cộng với thời tiết hiện giờ có phân lạnh, trừ khi vận động cực kỳ mạnh mới ra mồ hôi nhưng rốt cuộc mới xuống khỏi xe lửa xong, cô vẫn muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc.
Tắm rửa xong xuôi cô liền ngả đầu ra ngủ, Diệp Thận Ngôn ở ngoài gọi không thấy cô trả lời liên biết chắc chắn cô đã ngủ rồi.
Vì thế anh ra ngoài trước, tính toán xem ra ngoài có món gì ngon không, chờ đến lúc Thẩm Thính Hồng tỉnh ngủ là có thể ăn.
Nhưng dạo một vòng, ngoại trừ một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, một xe thịt dê nướng và Toàn Tụ Đức thì chẳng còn gì cả.
Những thứ đó đều là sản nghiệp quốc doanh, Toàn Tụ Đức vẫn có thể tồn tại trong thời kỳ này cũng là vì đó là thứ nhân dân Bắc Kinh không thể từ bỏ.
Diệp Thận Ngôn quyết định lát nữa sẽ đưa Thẩm Thính Hồng đi ăn đồ ăn đặc sản ở nơi đây. Còn những thứ đặc sắc khác, ngày mai làm cũng chẳng sao, dù sao họ sẽ ở đây vài ngày cơ mà.
Sau khi xem xét những địa điểm có thể vui chơi ở quanh đây, vẽ xong một cái bản đồ đơn giản ở trong lòng rồi anh mới quay về nhà khách.
Thời gian còn sớm, anh không vội đi gọi người mà bản thân cũng về phòng nghỉ ngơi một lát.
Tuy nhiên, giấc ngủ của anh không sâu. Thêm với trong lòng đang nhớ thương chuyện muốn đưa Thẩm Thính Hồng đi ăn cơm nên mới hơn nửa tiếng anh đã rời giường rửa mặt, rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái cơ thể.
Đây cũng là thói quen dưỡng thành từ hồi ở quân đội, chỉ cân thời gian điểm liền phải vệ sinh cá nhân rồi tập hợp trong thời gian ngắn nhất.
Lúc Diệp Thận Ngôn mở cửa phòng mình ra chuẩn bị đi gọi Thẩm Thính Hồng dậy cũng là lúc cô mở cửa phòng mình ra. Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?" Diệp Thận Ngôn hỏi.
"Được thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận