Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 604 -

Chương 604 -Chương 604 -
Chương 604 -
Hạ Giai ở bên cạnh đã xem diễn một hồi lâu, lúc này thật sự không nhịn được, trực tiếp "Phụt" một tiếng nở nụ cười.
"Trương Kỳ Kỳ, cậu cho rằng vì sao người ta phải nhớ cậu chứ?”
Mặt Trương Kỳ Kỳ càng đỏ hơn.
"Lần này tôi tới trường học chính là vì cảnh cáo một số người, về sau bớt trêu chọc em gái của tôi lại Nếu loại chuyện này còn có lần tiếp theo, tôi không ngại ra tay chỉnh đốn. Đương nhiên, ai cũng có thể cho rằng tôi không có bản lĩnh kia, nhưng chỉ cần người đó đánh cược nổi." Diệp Hoa Lâm lạnh lùng mở miệng.
Không chỉ nói cho Trương Kỳ Kỳ nghe, cũng nói cho những người khác nghe.
Diệp Phái San đột nhiên nhớ tới chuyện xưa về những tổng tài bá đạo lúc trước mẹ già nói cho mình, trời đã sáng, nhà họ Trương nên phá sản rồi.
Mắt Hạ Giai lấp lánh, vốn dĩ cô ấy chính là một cô gái tương đối cá tính, vô cùng sùng bái loại nam sinh khí phách, đặc biệt là dưới tình huống nam sinh khí phách còn lớn lên võ cùng đẹp trai này.
"Trời ạ, San San anh cậu đẹp trai quá đi mất!"
Hạ Giai kích động mà trái tim nhỏ loạn nhảy, Diệp Phái San cạn lời,'Lau nước dãi của cậu đi."
Hạ Giai theo bản năng đi lau miệng mình, mới phát hiện mình bị Diệp Phái San trêu đùa,'Cậu được lắm..."
Trương Kỳ Kỳ trực tiếp bị làm lơ hoàn toàn, vừa tức lại xấu hổ. Dù sao chính mình thật sự rất có cảm tình với Diệp Hoa Lâm, nhưng không nghĩ tới hai anh em này lại chán ghét giống nhau. Lại không cho chính mình mặt mũi như vậy, quá khiến người tức giận.
Càng khiến cho người không chịu nổi chính là ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn lại đây, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy tất cả mọi người đang cười nhạo chính mình.
Nghe cuộc trò chuyện của anh trai, lúc này Diệp Phái San mới biết Diệp Hoa Lâm đến đây để chống lưng cho mình.
Trong lòng cũng cảm động, nhưng bình thường cô bé đều sẽ không biểu hiện trắng ra loại tình cảm này của mình.
Diệp Hoa Lâm tới trường học đương nhiên không phải nói hai câu đơn giản như vậy rồi thôi. Em gái của mình chính mình đều luyến tiếc mắng chửi, Trương Kỳ Kỳ lại dùng một số ngôn ngữ ác độc tới đối xử với em gái của mình.
Lúc tan học Diệp Hoa Lâm nói dối mình có chút việc để Diệp Phái San tự mình về nhà trước. Diệp Phái San cũng không nghi ngờ anh mình, ngày mai cô bé không thể tiếp tục tới trường học, đoàn phim bên kia được nghỉ hai ngày rồi lập tức phải khởi công, cho nên cô bé phải đến chuẩn bị một ít.
Lại nói anh trai nhà mình rất bận là chuyện vô cùng bình thường.
Mà Diệp Hoa Lâm lại không rời khỏi trường học quá xa mà ở một hẻm nhỏ, Trương Kỳ Kỳ hoảng sợ nhìn mấy nam sinh trước mắt, ngoại trừ Diệp Hoa Lâm cô ta biết ra, những người khác cô ta đều chưa từng gặp.
Nhưng những người này đều nhuộm tóc ăn mặc cà lơ phất phơ, rất có hương vị yakuza trong TY.
Cô ta đương nhiên là sợ hãi trong lòng, Diệp Hoa Lâm, anh muốn làm cái gì? Không phải tôi đã xin lỗi em gái của anh sao?" Diệp Hoa Lâm không nói gì, chỉ lắng lặng nhìn cô ta. Anh ấy cũng không muốn thật sự làm gì Trương Kỳ Kỳ, nhưng loại con gái tự cho là đúng này không dạy dỗ một trận là không được.
"Diệp Hoa Lâm, anh biết tôi là ai không? Anh biết ba mẹ tôi đang làm gì không? Nếu anh dám đụng đến tôi, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh.
Trương Kỳ Kỳ bỗng hoảng loạn, cũng không phải lần đầu tiên mình miệng tiện, sao lúc này lại thành như vậy?
"Ba mẹ cô cũng chỉ là hai người làm kinh doanh, đương nhiên, tôi cũng không phải khinh thường người làm kinh doanh. Chủ yếu tôi khinh thường nhà các cô, cho rằng mở hai khách sạn nhỏ là có thể muốn làm gì thì làm ở trong trường học, chỉ sợ cô không biết cái gì gọi là điệu thấp làm người, nếu cô không hiểu, vậy tôi dạy cho cô."
Diệp Hoa Lâm móc điện thoại di động ra nói gì đó với đầu điện thoại bên kia, sau đó lại nói với Trương Kỳ Kỳ: "Không có hai khách sạn kia, cô còn kiêu ngạo ở trước mặt em gái tôi sao?"
"Anh muốn làm gì?" Trương Kỳ Kỳ mở to hai mắt.
"Dạy dỗ cô một chút mà thôi, chỉ là tôi cũng không phải người tàn nhẫn độc ác như vậy, nhiều nhất chính là cho nhà các cô bận rộn một thời gian."
Trương Kỳ Kỳ về đến nhà thì toàn thân mệt lử, chủ yếu là đã bị dọa sợ không hề nhẹ, cho dù có không biết trời cao đất rộng thế nào thì cô ta cũng chỉ là một cô gái. Đối mặt với mấy tên lưu manh đó, nỗi sợ hãi trong lòng không thể tả hết được.
Vừa hay cha mẹ Trương Kỳ Kỳ đều ở nhà, hai người ngồi trong phòng khách, mặt mày đều ủ rũ.
Trái tim Trương Kỳ Kỳ hồi hộp, đập thình thịch "Ba mẹ, sao thế ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận