Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 347 - Bắt Hải Sản

Chương 347 - Bắt Hải SảnChương 347 - Bắt Hải Sản
Chương 347 - Bắt Hải Sản
Suy cho cùng, các thế hệ sau đã phát triển giao thông vận tải, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác. Ở Tứ Xuyên không được ăn hải sản tươi sống, có thể mua một vài loại đồ khô nhưng hải sản chỉ ngon khi ăn tươi nên Thẩm Thính Hồng chỉ mua một lần để thử.
May mắn thay, trong không gian vẫn còn có một ít, nhưng những thứ này khi lấy ra ngoài thật sự rất khó giải thích. Thẩm Thính Hồng chưa bao giờ lấy chúng ra ngoài trong nhà họ Thẩm, nhưng cô đã ăn rất nhiêu khi ở một mình với Diệp Thận Ngôn.
Vì thế, Diệp Thận Ngôn có thể ăn món này, cũng không bị dị ứng với hải sản.
"Thật tuyệt, đây là lân đầu tiên chị bỏ lại Nữu Nữu ở nhà để trốn đi chơi đó!" Thẩm Thanh Thanh cảm thấy cuộc sống như vậy quá tuyệt vời. Thẩm Thính Văn gật đầu, mặc dù rất không đành lòng buông con gái ra, nhưng đi cùng vợ vẫn tốt hơn là đi cùng con gái.
Ăn sáng xong bọn họ đi đến bãi biển, lúc này ngành du lịch còn chưa phát triển. Rất nhiều danh lam thắng cảnh vẫn còn bộ dáng nguyên bản, cũng không có nhiều đồ vật buôn bán như Vậy.
Người ta nói, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông. Đặt chân tới bãi biển, họ thấy rất nhiều người đổ xô ra biển, có thể coi đây là một trong những nguồn thu nhập của người dân nơi đây.
Nhìn thấy những người đó thỉnh thoảng xách xô đi nhặt hải sản, Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng đều nóng lòng muốn thử.
Diệp Thận Ngôn trực tiếp đi tìm mấy người xách xô, bọn họ vừa mới đến, chưa kịp xuất phát, xô trong tay đã bị Diệp Thận Ngôn lấy mất. Nhưng tất nhiên phải cho tiền, còn cho khá nhiều. Chắc là loại xô này được chính người dân địa phương làm từ gỗ. Một người được một đồng tiền, bọn họ liên rất vui vẻ. Dù sao những người sống phụ cận biển như họ không thiếu xô chậu trong nhà, cùng lắm thì về nhà lấy để tiếp tục bắt hải sản.
Nhưng so với hải sản, đương nhiên bán một cái thùng gỗ được một đồng là tốt nhất. Xét cho cùng, hải sản thực sự rất rẻ, bởi vì không thể lén mua bán nên dù có bắt được hải sản thì chỉ có thể mang đến Cung Tiêu Xã hoặc Cửa hàng bách hoá.
Giá cả mà hai nơi này đưa ra có nhỉnh hơn một chút, nhưng vì ở đây có rất nhiều những thứ này. Cho nên Cung Tiêu Xã và Cửa hàng bách hóa mua với giá cao nhất cũng chỉ là một hào rưỡi một cân. Trạm thu mua càng rẻ mạt hơn, bán được cái giá một hào hai là quá tốt, nếu mùa màng bội thu thì giá bán thấp là chuyện bình thường.
Nguyên nhân chủ yếu là người dân địa phương thực sự không mấy quan tâm đến những thứ này. Chỉ là ai cũng nghèo, ăn thì vẫn phải ăn, cái chính là để no bụng.
Cầm được cái xô, Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Đình Hồng tỏ ra vô cùng hưng phấn, ngay cả Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Văn cũng tỏ ra rất thích thú. Dù sao bọn họ đã sống ở tỉnh Tứ Xuyên rất nhiều năm, chưa từng có trải nghiệm mới lạ như vậy.
Rõ ràng là họ không thiếu tiên, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy rất phấn khích khi nhặt được một món hải sản mà mình chưa từng thấy trước đây.
Hoặc một chiếc vỏ sò đẹp cũng có thể khiến họ cảm thấy vui vẻ.
Rất nhiều người dân địa phương tỏ ra không thể tin được, tuy có thể đổi được một ít tiên nhưng có cân phải phấn khích như vậy không?
Nhưng sau này nghe giọng nói của họ, những người này mới hiểu đây là người ngoài tới đây vui chơi. Nếu để họ sống ở đây mỗi ngày, có lẽ sẽ không thể cảm thấy phấn khích như vậy nữa.
"Mọi người đến đây chơi à?” Một người dân địa phương đến nói chuyện bằng giọng Thành Đô rất nặng. Nhưng anh ta đã cố gắng hết sức để nói tiếng phổ thông, ít nhất họ có thể hiểu được.
"Ừ, có chuyện gì vậy?" Diệp Thận Ngôn bước tới giao tiếp với người dân địa phương.
'Không có gì, Người nọ nói với nụ cười chân thành/Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, nghĩ mọi người là người đến từ nơi khác, có thể không biết nhiều về mọi thứ ở bãi biển. Hiện tại gió đã bắt đầu nổi lên, có vẻ như thuỷ triều sắp lên, mọi người nên rời đi!"
Cậu ta chỉ vê phía sau, quả nhiên, hâu hết mọi người đều bắt đầu đi bộ về. Có vẻ như những người này đã sống ở đây rất lâu và rất có kinh nghiệm.
"Cảm ơn anh nhiêu lắm!" Diệp Thận Ngôn cũng cười, cũng cũng không có cách nào thờ ơ với lòng tốt của người khác.
"Không có gì, mọi người nhanh chóng rời đi đi. Người đàn ông nói xong vẫn đi về phía bãi biển.
"Này, không phải anh nói thủy triêu sắp dâng sao? Bãi biển rất nguy hiểm, sao anh lại quay về?" Thẩm Thanh Thanh nhịn không được hỏi.
"Tôi muốn nhặt thêm một ít để có thể kiếm được nhiều tiền hơn." Người dân địa phương có vẻ hơi buôn bã, sau đó kiên quyết bước về phía bờ biển.
Mấy người rời bãi biển, đi đến nơi an toàn, nghe nói thủy triều dâng lên thực sự rất dễ dàng có được mùa màng bội thu. Họ nhìn thấy chàng trai vừa nhắc nhở họ đang chạy đua với thời gian, cuối cùng mới đến bên người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận