Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 113 - Thẩm Thính Võ được khen thưởng

Chương 113 - Thẩm Thính Võ được khen thưởngChương 113 - Thẩm Thính Võ được khen thưởng
Chương 113 - Thẩm Thính Võ
được khen thưởng
Thật ra Lưu Nguyệt nghĩ như vậy cũng không kỳ lạ, dù sao trước đây nguyên chủ không bao giờ phải làm công việc này. Lúc cô xuyên đến đây đã gần tốt nghiệp, sau khi vê nhà lại chăm chỉ nấu cơm, làm vậy khó tránh khỏi việc bà sẽ đa nghi.
Thẩm Thính Hồng cười ôm lấy cánh tay mẹ mình/Mẹ, con còn lâu mới để mình phải chịu uất ức nhưng thật sự con rất thích nấu cơm. Hơn nữa mẹ, ba và anh trai ngày nào cũng phải làm lụng rất vất vả, mọi người thương con thì con cũng rất thương mọi người."
Lưu Nguyệt bị chọc đến cười lớn,Con bé này, cái miệng con ngày càng dẻo rồi đó."
Thẩm Thính Hồng vui vẻ cười nói, Mẹ, con có lừa mẹ đâu, những gì con nói đều xuất phát từ tận đáy lòng." "Được, được! Ni Nhi nhà ta đã thật sự trưởng thành rồi." Lưu Nguyệt cười rồi nhéo nhẹ cái mũi của Thẩm Thính Hồng nhưng vào thời điểm Thẩm Thính Hồng quay đầu dọn đồ ăn, Lưu Nguyệt nhìn theo bóng dáng con gái với ánh mắt phức tạp.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ngày tháng cứ vậy trôi qua, chớp mắt cái mà vụ thu hoạch đã kết thúc. Sức khoẻ của Diệp Thận Ngôn đã khôi phục gần như hoàn toàn, ít nhất là nhìn không khác người thường là bao.
Anh cũng thực hiện lời hứa của mình, sau khi thân thể khoẻ hơn liền đi một chuyến đến huyện thành để viết một bức thư cho người bạn mà mình nói đến.
Vụ thu hoạch đã kết thúc, trên những khuôn mặt mệt mỏi của mọi người đều mang theo sự vui vẻ.
Vụ thu hoạch lần này thành công rực rỡ, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra cả. Với tư cách là đại đội trưởng, Thẩm Vệ Quân còn tổ chức một cuộc họp đặc biệt để khen thưởng mọi người một phen, không những thế còn khen thưởng cho những người đóng góp nhiều nhất.
Đây đều là tiền túi của ông ấy nên cũng chỉ có vài người, phần thưởng cũng không phải thứ gì đặc biệt quý giá mà là một cái ly tráng men được in dòng chữ "Lao động là vinh quang" ở trên.
Mà trong số đó có Thẩm Thính Võ, đúng thật là Thẩm Thính Võ làm việc rất giỏi, dù một người đảm đương công việc của hai người nhưng vẫn hoàn thành rất tốt đẹp. Không những thế anh ấy còn giúp đỡ người khác một ít công việc nên đương nhiên có anh ấy trong số những người được khen thưởng lần này.
Khi một số thanh niên cao to vạm vỡ bao gồm cả Thẩm Thính Võ lên đài nhận thưởng thì họ đều tỏ ra vui vẻ. Ở niên đại này không có gì đáng tự hào hơn chuyện này hết.
Điều này tương đương với được tập thể ghi nhận, dù họ chỉ là người chân lấm tay bùn nhưng cũng là một viên gạch nhỏ góp phần xây dựng tổ quốc, họ cũng chẳng thua kém gì những người công nhân cả.
Tuy nói công nông là một nhà nhưng trên thực tế, công nhân đều chướng mắt nông dân. Ở niên đại này, có thể trở thành công nhân là chuyện rất đáng để tự hào, đồng thời cũng cho họ cảm giác ưu việt.
Giờ phút này khi đứng ở trên bục với chiếc cốc tráng men trên tay, nhất định khí thế của họ không hề thua kém những người công nhân viên chức. Phảng phất như thứ trong tay họ không phải cái cốc uống nước mà là vinh dự tối cao.
Đương nhiên Thẩm Thính Hồng cũng đến tham gia chuyện náo nhiệt này, hai vợ chồng già gia đình họ Thẩm còn chưa vui vẻ vì thành tựu của đứa cháu trai được bao lâu. Thẩm Vệ Quân đã bắt đầu điểm danh phê bình những người có thủ đoạn gian dối, bất thình lình trong đó lại có Thẩm Hữu Vi, hai ông bà lão vốn đang được người xung quanh nịnh hót đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
"Lại nói tiếp, hai vị lão của gia đình họ Thẩm, tam phòng và đại phòng nhà mấy người khác nhau thật đấy.' Một người chị có quan hệ khá tốt với bà nội Thẩm nhỏ giọng nói, thật ra bà ấy không có ý gì xấu mà chỉ muốn nói chuyện phiếm với người chị em già của mình mà thôi.
Bà nội Thẩm đương nhiên hiểu nhưng trong lòng vẫn không tài nào cảm thấy thoải mái được. Loại cảm giác này không phải vì người khác gọi ra chuyện này mà do những gì người ta nói đúng là sự thật. Cả hai đều là cháu trai của mình, một đứa làm việc rất giỏi, có thể nói là trụ cột của gia đình mà một đứa còn lợi hại hơn đó là một cây gậy chọc cứt. Tuy nhiên đứa cháu trai cả này vẫn có chỗ hơn người đó là nó không ngừng chọc cứt trong nhà, thậm chó còn chọc cứt ở trong thôn.
Nghĩ đến đây bà nội Thẩm buồn bực nói,'Phân gia cũng đã phân gia rồi, mọi chuyện không liên quan gì đến tôi và lão Thẩm nữa."
Đại khái bà thím kia cũng cảm thấy mình không nên nói vậy, giờ hai ông bà lão của gia đình họ Thẩm cũng cảm thấy khó chịu trong lòng rồi.
Đêều là người già với nhau nên bà ấy cũng hiểu được tâm tư của đối phương, đều là con của mình chắc chắn hai ông bà lão sẽ đau lòng. Rõ ràng bây giờ cuộc sống của tam phòng sau khi phân gia rất khá nhưng đại phòng lại không biết đau khổ hơn bao nhiều lần sau khi phân gia nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bế tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận