Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 210 - Vấn Đề Nan Giải

Chương 210 - Vấn Đề Nan GiảiChương 210 - Vấn Đề Nan Giải
Chương 210 - Vấn Đề Nan Giải
Không có gì bất ngờ xảy ra, bán xong sọt đồ này mà Thẩm Thính Hồng chỉ nhận được một phiếu đường. Đương nhiên cô không giảm giá cho người ta nhiều, dù sao sau lần buôn bán này cô lại có thêm hai trăm đồng.
Về cơ bản, ngay khi cô nhấc tấm vải trên miệng sọt lên thì dòng khách hàng chính là nối liền không dứt, thậm chí còn có người cảm thấy thất vọng vì không mua được hàng.
Thẩm Thính Hồng không chút do dự rời khỏi chợ đen, người canh gác ở cửa không hề vì cô mang nhiều đồ vật không tâm thường mà liếc cô một cái.
Tốn bao công sức nên đương nhiên Thẩm Thính Hồng không dễ rời đi như vậy, cô tìm một nơi khác thay quần áo, lân này khi ra ngoài, cô đã là một thiếu niên gầy gò. Bán gà, vịt, ngỗng chắc chắn sẽ gây ra sự nghi ngờ, nhưng có thể bán con cháu của nó mà.
Cho nên lần này Thẩm Thính Hồng mang ra chính là một giỏ đầy trứng, lần này vẫn có các loại trứng gà, vịt, trứng ngỗng như cũ. Thật ra thì sẽ có khả năng bị nghi ngờ, nhưng không thành vấn đề, sau khi bán đi mấy trăm quả trứng này, hôm nay cô sẽ không đến nơi này nữa.
Ít nhất thì nó sẽ không phải chuyện nghiêm trọng nếu không suy nghĩ quá chỉ tiết.
Có hai trăm quả trứng gà, vịt, ngỗng các loại, lại là một giỏ đây. Trứng gà có giá một hào một quả, trứng vịt một hào rưỡi, trứng ngỗng hai hào. Sau khi có trong tay chín mươi đồng, Thẩm Thính Hồng không xuất hiện ở chợ đen nữa.
Chỉ loanh quanh một lát đã kiếm được ba trăm đồng, đương nhiên Thẩm Thính Hồng rất vui vẻ. Sau khi thay lại quân áo của mình, Thẩm Thính Hồng trở lại nhà khách, vẫn không gây ra tiếng động nào.
Nhưng điều cô không biết là âm thanh đóng cửa nhẹ nhàng của cô đã bị Diệp Thận Ngôn nghe thấy, vừa bước vào phòng, Diệp Thận Ngôn đã mở mắt ra.
Trên thực tế, lúc cô đi ra ngoài, Diệp Thận Ngôn đã phát hiện ra. Đồng thời, anh cũng biết Thẩm Thính Hồng đã đi hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng biết cô đã trở lại, anh liên yên tâm, cũng không có ý định tra xét xem coi đã làm gì. Tiểu tiên nữ nhất định có bí mật của riêng mình, chuyện này anh vẫn luôn biết không phải sao?
Thẩm Thính Hồng không hề biết lúc cô ra ngoài, người bên cạnh chính là Thanh Nhi. Cô còn ngây thơ cho rằng đêm nay mình kiếm được rất nhiều tiên mà ma không biết quỷ không hay. Nhưng vì phải xử lý qua rất nhiều gà vịt ngỗng nên khó tránh khỏi việc người có mùi. Thẩm Thính Hồng liền vào không gian để tắm rửa sạch sẽ.
So với thời tiết lạnh cắt da cắt thịt ở bên ngoài thì bốn mùa trong không gian đều có cảm giác như mùa xuân.
Nước trong giếng không gian cũng có nhiệt độ thích hợp, cho dù có tắm nước lạnh trong đó cũng không hê cảm thấy lạnh.
Tắm rửa xong, Thẩm Thính Hồng liền nằm ở trên giường, bắt đâu suy nghĩ đến chuyện làm sao tìm được trang trại vịt.
Ở nơi này họ không có bất cứ người quen nào cả, đoán chừng muốn tìm thì chỉ có thể đi hỏi thăm hoặc có tìm được cách nào ở Toàn Tụ Đức bên kia hay không.
Thật ra lân này đến đây, nhìn thấy cửa hàng bán thịt dê. Thẩm Thính Hồng lại có ý tưởng khác, không chỉ lông vịt mới có thể dùng để làm quần áo mùa đồng.
Lông dê cũng rất tốt, nó cũng là một lựa chọn tốt để dùng làm quần áo.
Thẩm Thính Hồng tính toán lần này sẽ lấy một ít vê.
Đương nhiên, mấy người Thẩm Đại Cường ở trong thôn không rảnh rỗi chút nào. Giờ khắc này cũng đang phái người đi thu mua lông vịt.
Rốt cuộc không thể chỉ trông mong vào hai người Thẩm Thính Hồng. Nếu lỡ mà tìm không được thì mùa đồng này họ cũng không thể không làm được.
Ngày hôm sau, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn chia nhau đi hỏi thăm, chưa kể Thẩm Thính Hồng đã hỏi thăm ra địa chỉ đường.
Vẫn là hỏi thăm được từ nhóm người phụ nữ lớn tuổi, hỏi được từ người phụ nữ lớn tuổi vạn năng.
Tin tức Diệp Thận Ngôn biết được từ gần đó cũng tương tự với cô, đại khái xem như đã biết được vị trí nhưng làm thế nào để lên đường vẫn là một vấn đề nan giải.
Nếu tuỳ tiện đi tìm nói họ muốn mua lông vịt thì không phải không thể nhưng điều đó sẽ khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy. Rốt cuộc đối với những người này, lông vịt chỉ là đồ bỏ đi, cũng không tin tưởng có người bỏ tiên ra để mua thứ này.
Lúc này mọi người chưa biết quân áo làm từ lông vịt cực kỳ ấm áp. Trong suy nghĩ của bọn họ, bông chính là thứ tốt nhất, làm gì có ai dùng thứ lông vịt hôi hám này để làm quần áo chứ?
Nhưng vẫn phải đi xem trước tình hình mới tính được phải làm như thế nào chứ. Vì thế hai người họ liên đi xe buýt tới nơi đó. Tuy nhiên, trang trại chăn nuôi nằm ở nông thôn, xe buýt không thể đi thẳng đến nơi đó nên sau khí xuống xe, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn phải đi bộ thêm nửa giờ nữa mới đến được nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận