Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 562 -

Chương 562 -Chương 562 -
Chương 562 -
Đặc biệt là ông nội Thẩm đã tuyên bố từ nay vê sau đoạn tuyệt quan hệ cha con với Thẩm Đại Lực, sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà của Thẩm Đại Lực nữa, giống như là đã hoàn toàn hết hy vọng với đứa con trai này.
Cũng chỉ có mình bà nội Thẩm biết, mỗi đêm người bạn già đều lặng lẽ lau nước mắt.
Chỉ cần không đề cập tới chuyện của Thẩm Đại Lực, không khí trong nhà rất vui vẻ. Hai vợ chồng kể cho bọn họ nghe cuộc sống ở Bắc Kinh, khác biệt giữa ở đó và ở đây, chuyện xảy ra gần đây nhất, hai lão già chuyên tâm lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Ở lại thôn Đoàn Kết bốn ngày, Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường lại lên xe lửa trở về Bắc Kinh, so với cảm giác muốn vội vàng trở vê đánh người, bây giờ lúc trở về cả người Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường giống như đi đến nơi nào tu thân dưỡng tính, cả người bình thản.
Những người ở thôn Đoàn Kết do Thẩm Thính Hồng dẫn đến Bắc Kinh đều đã được sắp xếp công việc ở nhà máy xong, để họ ở trong ký túc xá trước, cũng cho bọn họ thêm thời gian mà chuyển đồ vào.
Thật ra, hâu như họ đêu đem theo hành lý khi đến Bắc Kinh, bởi họ thấy rất tiếc tiên nếu đi mua mới, nhưng cuộc sống ở thôn Đoàn Kết đã khá dần lên, khi sắp đi người nhà thường nhét cho ít tiền, nên ai cũng kết bạn rồi đi dạo phố chung cả.
Có mua đồ hay không thì chẳng đoán trước được, chủ yếu là để đi dạo thôi, họ thực sự rất tò mò về mọi thứ ở Bắc Kinh.
Các thiết bị trong nhà cần được kiểm tra một lần cuối cùng nữa, sau khi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, là bắt đầu đi vào hoạt động được rồi.
Thẩm Thính Hồng đến chỗ Lão Cổ để thuê vài người, nhờ họ làm nhân viên bảo vệ nhà máy.
Thật ra các hoạt động ở xưởng quân áo đều rất đơn giản, cơ bản là không có việc quá nguy hiểm. Chỉ là với xưởng quần áo ở đây, khi lượng vải vóc khá nhiều, sẽ rất dễ gây ra hỏa hoạn, cần có người kiểm tra, phát hiện ra dấu hiệu của tai nạn thì phải lập tức xử lý.
Số tiên này Thẩm Thính Hồng sẽ không keo kiệt, đưa họ vào hệ thống vận hành, chia thành hai ca, sáng và chiều. Mỗi ca là 5 người, hoàn toàn có thể tránh được những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Đến khi Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường trở vê, nhà máy cơ bản là đã đi vào hoạt động rồi.
"Ôi, ba mẹ, hai người về rồi." Thẩm Thính Hồng đang định ra ngoài, bỗng thấy Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đang đi từ ngoài cửa vào.
Lưu Nguyệt có hơi chột dạ, dù sao hành động lần này của bà có thể coi là tiền trảm hậu tấu, con gái cũng không biết bà đã chạy về Tứ Xuyên, vẫn nên về †ìm việc mà làm thôi.
"Ha ha, lâu quá không về mẹ thấy hơi nhớ nhà, phải vê xem thử, rất nhanh mẹ đã quay lại rôi nhỉ?"
Lưu Nguyệt gượng cười.
'Sao con nghe là hai người đánh người ta nằm liệt trên đất không bò dậy nổi vậy?" Thẩm Thính Hồng ra vẻ một lời khó nói hết, nhìn ba mẹ mình.
Lưu Nguyệt vuốt mũi, ném cho Thẩm Đại Cường một ánh mắt.
Thẩm Đại Cường:...
"Cái này không liên quan đến mẹ con, đây là ý của ba" Mạnh mẽ nhận lỗi online.
Lưu Nguyệt gật đầu vừa ý.
Thẩm Thính Hồng lập tức trở nên dở khóc dở cười, không biết nói gì, dù sao cũng chẳng có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa, hai người họ đều đã quay về an toàn rồi.
"Sau này, hai người có muốn làm gì thì phải bàn bạc với con trước đấy, đừng bốc đồng như thế"
"Biết rồi." Thái độ của Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường cực kỳ tốt.
Những việc xảy ra ở quê, hầu như đều đã được Thẩm Vệ Quân kể lại cho Thẩm Thính Hồng hết rôi, Thẩm Thính Hồng biết họ không sao cả, nên chẳng thèm bồi thường một xu nào hết.
"Con gái à, nếu không còn gì nữa, vậy mẹ đi thăm chị dâu hai và đứa bé trước nha.'
Vừa dứt lời Lưu Nguyệt lập tức lủi đi. Thẩm Đại Cường:.."Vợ à từ từ, tôi nữal"
Thẩm Thanh Thanh đứng gân đó cũng vừa giận vừa buồn cười,'Nhát như thế, nếu ba của chị không kể, chắc tớ cũng chẳng thể tin họ và người đi đánh người ta cho bằng được, là cùng một người đấy."
Thẩm Thính Hồng gật đầu, hai người đi ra ngoài với nhau.
Giờ đang có Tiêu Kiến Phương ở nhà, an toàn cả mấy đứa nhỏ vốn không cần lo lắng nữa. Tuy tuổi tác của Tiêu Kiên Phương khá lớn, nhưng Dì Vương là một người rất có trách nhiệm, có họ trông coi, sẽ tránh được rất nhiều việc.
Đại Bảo và Nhị Bảo đều rất hiểu chuyện, về cơ bản, trừ buổi tối sẽ dính lên người Thẩm Thính Hồng mới đi từ bên ngoài về một chút, còn ban ngày sẽ không ồn ào muốn đi chung với ba mẹ như những đứa trẻ cùng lứa, rất ngoan, cư xử rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận