Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 104 - Tiếp tục

Chương 104 - Tiếp tụcChương 104 - Tiếp tục
Chương 104 - Tiếp tục
Thẩm Thính Võ ngẩng đầu lên, đôi môi đã sưng đỏ, Thật sự ăn ngon lắm, bé út, tay nghề của em tốt quá, chẳng qua là hơi cay một chút thôi.
"Cay mà con còn ăn nhiều thế à?" Lưu Nguyệt trừng mắt liếc nhìn thằng con thứ hai của mình, tuy miệng chê nhưng thân thể rất thành thục mà múc một bát canh cho con.
Sau khi Thẩm Thính Võ to ùng ục hết bát canh mới nói, Thật sự ăn quá ngon, dù cay nhưng con không nhìn được, ăn một miếng càng muốn ăn hơn nữa."
Thẩm Thính Hồng nhìn về phía Diệp Thận Ngôn, cô đã sớm phát hiện người đàn ông này thi thoảng cứ liếc nhìn vào đĩa thịt thỏ xào cay. Cuối cùng cô không thể nhẫn tâm được nữa, đứng dậy đi đến phích nước ấm rót ra một bát nước sôi để nguội rồi đặt trước mặt Diệp Thận Ngôn lúng túng nói, Anh ăn chút đi, nó cay thật đó! Không biết thân thể bây giờ của anh có tiếp thu được hay không, hay dùng nước rửa qua rồi ăn xem sao?”
Hơi thở quanh thân Diệp Thận Ngôn đều trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thính Hồng cũng có phần vui mừng. Tiểu yêu tinh này thật thiện lương.
Thẩm Thính Hồng không biết suy nghĩ của người này, nếu cô biết thì bát nước nguội không phải để trước mặt mà là hắt vào người anh.
Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường mắt nhìn mắt tim nhìn tim. Sau khi liếc nhìn nhau, cả hai đều ăn ý không nói gì.
Sau khi cơm nước xong, Thẩm Thính Hồng nhặt vài quả trứng gà đưa cho Thẩm Thanh Thanh mang về. Nói gì Thẩm Thanh Thanh cũng không nhận, kết quả là Thẩm Thính Hồng nhét thẳng trứng vào lông ngực Thẩm Thanh Thanh rồi đẩy cô ấy ra khỏi sân, sau đó rất liên mạch và dứt khoát đóng sâm cửa lại.
Thẩm Thanh Thanh ở ngoài cửa:...
Mọi người trong nhà:...
"Cậu vê nhanh đi! Dù sao trứng gà là do chúng ta đi nhặt cùng nhau nên cậu cứ cầm một phân đi."
Dứt lời, mặc kệ Thẩm Thanh Thanh có nói gì ở ngoài, Thẩm Thính Hồng mặc kệ cứ phớt lờ cô ấy.
Cô không học loại chuyện này, cũng không muốn học để làm gì, phiên nhất là cứ dong dài khách sáo mãi.
Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Thận Ngôn, Thẩm Thính Hồng sắp nổ tung rồi, cái người này không còn chuyện gì khác để làm sao? Cứ nhìn chằm chằm vào cô để làm gì?
Nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ xong, Thẩm Thính Hồng chui tọt vào phòng của mình. Mấy loài vật như cừu các kiểu được cô nuôi dưỡng trong không gian đã dần trưởng thành hết rồi, bây giờ Thẩm Thính Hồng rất sầu não. Chưa tính đến những chuyện khác, nếu là cừu thì may ra có thể mang xuống từ núi nhưng heo và trâu thì tuyệt đối không làm vậy được.
Thẩm Thính Hồng thở dài, một mình biết bí mật thật khó chịu nhưng bí mật này không thể bại lộ được. Chỉ còn có cách là chờ chúng nó trưởng thành giết thịt rồi đặt ở phòng giữ tươi trong không gian. Nếu có cơ hội thì lấy ra hoặc mang đi bán.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thính Hồng liên vào không gian để bắt giết mấy con gà con vịt, làm xong xuôi cô để chúng vào phòng, định để mai mang lên thị trấn bán.
Tuy chưa có lộ trình gì rõ ràng nhưng cứ phải buôn bán trước đã. Huống chi cô còn phải tìm một thời cơ thích hợp để nói với ba mẹ về chuyện buôn đi bán lại của mình, ít nhất sau này mình mua thứ gì về nhà hoặc lấy ra thứ đồ gì đó thì sẽ có người yểm trợ cho mình.
Cứ như vậy một người có tác dụng như núi vàng, núi bạc mà chỉ có thể đứng nhìn, thật đúng là quá đau lòng.
Ngày hôm sau, Thẩm Thính Hồng lại cõng sọt ra khỏi nhà. Chào hỏi với mấy người Thẩm Đại Cường xong cô mới đi lên trên thị trấn.
"Trên người con có tiền không?" Lưu Nguyệt.
"Con có.
Vì Thẩm Thính Hồng phải đi nên cũng chỉ có Thẩm Thính Văn ở lại chăm sóc Diệp Thận Ngôn.
Tiếng còi vụ thu hoạch đã được kêu vang hoàn toàn, theo lý thuyết mỗi người nhà họ Thẩm đều phải đi làm công, tuy nhiên Thẩm Thính Võ chính là một con trâu. Một mình anh ấy có thể đảm đương công việc của hai người, con nhà người ta nguyện ý chiêu em gái mình nên bất cứ ai cũng không nói gì được.
Không những thế nhà họ còn có Diệp Thận Ngôn nữa, người đó còn là anh hùng nữa. Ngày nay tất cả mọi người đều sùng bái anh hùng, đừng nói một người chăm sóc, dù có hai người chỉ ở nhà thì cũng chẳng có ai dám nói gì.
Thẩm Thính Hồng đeo một cái sọt trống ra khỏi cửa, đến đầu thôn cô tìm một chỗ không có bóng người để giả dạng một chút, sau đó lại lấy mấy con gà con vịt đã được chuẩn bị tốt từ tốt qua cho vào sọt.
Những con gà con vịt mới giết vẫn còn ấm nóng, chúng lại bị Thẩm Thính Hồng ném vào phòng có thể giữ tươi nên giờ lấy ra nó vẫn còn ấm áp, nhìn qua đã thấy nó rất tươi mới.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Thẩm Thính Hồng trực tiếp đi đến con hẻm nhỏ, vẫn theo hành trình trước đó thuận lợi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận