Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 219 - Con Gái Lớn Không Muốn Ở Với Bê

Chương 219 - Con Gái Lớn Không Muốn Ở Với BêChương 219 - Con Gái Lớn Không Muốn Ở Với Bê
Chương 219 - Con Gái Lớn Không Muốn Ở Với Bố Nữa
Cả Thẩm Vệ Quân và Diệp Thận Ngôn đều hiểu được ý tứ của Thẩm Thính Hồng. Đến giờ thôn họ đã bắt đầu bộc lộ tài năng, đương nhiên tương lai sẽ lộ diện ở công xã.
Đừng đánh giá thấp những người điêu khiển máy kéo, ở niên đại này, phàm là những người có một chút kỹ năng đều có quyền phát biểu.
Mà không phải ai cũng có quyên lái máy kéo, đây là tiên vốn ăn cơm của người ta.
Chỉ một con vịt quay mà có thể kết giao với người có quyên lên tiếng ở công xã không lỗ chút nào.
Bọn họ trở về khiến không ít người chú ý, rốt cuộc tiếng máy kéo âm ầm, muốn không biết cũng khó.
Máy kéo trực tiếp đưa họ đến xưởng mới xây, thật ra xưởng này được xây không nhỏ chút nào.
Nhưng trước mắt chỉ dùng một gian nhà, chủ yếu là do giờ còn thiếu người. Mà số máy may cũng chỉ ngần đấy nên đương nhiên họ không cần diện tích quá rộng làm gì.
Thế là Thẩm Thính Hồng chào mọi người rồi mang túi lông vịt sang một căn phòng trống khác.
Thật ra cái túi này không nặng bao nhiêu, chỉ hơn ba mươi cân, tổng cộng có hơn một trăm túi.
Cuối cùng sau khi chuyển hết đồ đạc trở về, Thẩm Vệ Quân nói:
"Thính Hồng nha đầu, Diệp tiểu tử, hai đứa về nghỉ ngơi đi. Nếu có việc gì thì đợi đến ngày mai rồi nói."
"Vâng ạ!" Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn không ra vẻ chút nào.
Ở trên tàu hoả xóc nảy lâu như vậy, cả hai người họ đều chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng. Giờ đã mang đồ về được rồi, họ không phải vội làm gì.
Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường cũng biết hôm nay hai đứa con sẽ về nên đã chuẩn bị sẵn bữa ăn ở nhà.
Thẩm Đại Cường còn đặc biệt xin nghỉ phép, chủ yếu là vì ông không yên tâm với việc con gái mình đi Bắc Kinh. Biết họ trở vê đương nhiên phải về xem mới yên tâm.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn vừa bước vào sân nhà họ Thẩm, Lưu Nguyệt liên chạy ra kéo Thẩm Thính Hồng nhìn trái nhìn phải.
"Ôi dồi, sao đi ra ngoài một chuyến lại gây thế này hả?”
Nghe mẹ mình lẩm bẩm, lại nghĩ tới những bữa cơm ngon rượu say vừa rồi, Thẩm Thính Hồng có phần chột dạ Rõ ràng là con béo lên mà”
"Nói điêu, béo chỗ nào? Mẹ thương con muốn chết." Lưu Nguyệt vừa nói mà hai mắt vừa đỏ ửng lên.
"Này này này! Vợ bà làm gì đấy!" Thẩm Đại Cường vội vàng kéo bà vợ nhà mình.
"Sao? Tôi không thể nói quan tâm con gái mình à? Vốn dĩ là sao rồi, có bao giờ con gái nhà mình phải xa nhà như thế này đâu." Nỗi thương cảm của Lưu Nguyệt bị gián đoạn, tức khắc hung tợn mà trừng mắt nhìn Thẩm Đại Cường.
Thẩm Đại Cường sờ sờ mũi, không dám nói thêm nữa.
"Mẹ, hôm nay ăn món gì ngon thế? Đi từ xa con đã ngửi thấy mùi siêu thơm rồi." Thẩm Thính Hồng ôm cánh tay Lưu Nguyệt bắt đầu làm nũng.
"Con bé tham ăn này!" Lưu Nguyệt cười mắng, Thanh Thanh sắp đến đó, anh cả con đang đi đón con bé, chờ hai đứa nó về đến rồi cả nhà mình cùng ăn. "Mẹ, tình cảm của anh con và chị dâu tương lai như thế nào rồi?" Thẩm Thính Hồng nghịch ngợm chớp mắt.
"Tốt lắm!" Lưu Nguyệt gõ nhẹ vào đầu Thẩm Thính Hồng,'Càng ngày càng khó khăn hơn.”
"Này, hai người có thể dừng mẹ mẹ con con được không?" Thẩm Đại Cường ở bên cạnh nhìn chua chát nói.
Ai da, con gái lớn rôi không muốn ở với bố nữa.
"Ông cứ nói thẳng là đang ghen tị đi." Lưu Nguyệt trợn trắng mắt.
Thẩm Đại Cường thấy hai mẹ con vẫn tình cảm mặn nồng thì dứt khoát kéo Diệp Thận Ngôn đi hỏi chuyện ở Bắc Kinh. Ông nghe được bọn họ đi Thiên An Môn, đi Vạn lý trường thành, tuy không nói gì nhưng trong mắt đều là niêm khát khao.
"Chú, sau này chúng ta có nhiều thời gian hơn, cả nhà chúng ta sẽ đến Bắc Kinh vui chơi. Mà lần này bọn cháu cũng chụp rất nhiêu ảnh mang vê, lúc đó cháu sẽ cho chú xem." Diệp Thận Ngôn nói.
Bản thân anh không có cha mẹ, thêm vào đó là trước đây Lưu Nguyệt từng giúp đỡ anh, giờ lại là mẹ vợ tương lai của mình nên đương nhiên anh xem mình là thành viên tương lai của nhà họ Thẩm, cũng coi ba mẹ Thẩm Thính Hồng là ba mẹ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận