Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 556 -

Chương 556 -Chương 556 -
Chương 556 -
"Lúc cháu chưa về, hai đứa này cứ gọi cụ cố mãi. Ngày nào cũng năn nỉ ông kể chuyện cho chúng nghe, bây giờ tốt rồi, hai cháu cũng đã về, ông cũng không còn việc gì nữa.'
Năm nay là năm 81, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã hai tuổi, còn Nữu Nữu giờ đã năm cuối mẫu giáo, sang năm sẽ vào tiểu học.
Nữu Nữu ở trường nghe cô giáo kể chuyện, về nhà lại đóng vai cô giáo nhỏ kể lại cho Đại Bảo và Nhị Bảo nghe. Vì thế hiện tại Đại Bảo và Nhị Bảo cảm thấy rất hứng thú với những câu chuyện cổ xưa, Lão Cổ cũng tình nguyện kể cho chúng nghe. Diệp Thận Ngôn thực sự rất bận rộn, vì vậy Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi ngày đều ở cạnh ông bà nội và Lão Cổ.
Ngoài ra, hai đứa trẻ này vốn dĩ không phải trẻ con thật sự, nên khi Diệp Thận Ngôn bận rộn, chúng cũng không quấn quýt anh nhiều lắm.
Mà Nhị Bảo thì ngoan hơn một chút, sau khi Diệp Thận Ngôn về nhà, bé đều phải nũng nịu với anh một chút, nhưng cũng chỉ được vậy thôi.
Mặc dù không phải là trẻ con thật sự, nhưng bấy lâu nay cả nhà vẫn luôn cưng chiều, dung túng, khiến tuổi thơ Đại Bảo và Nhị Bảo đều có một số thiếu sót, bắt đâu ung dung tự tại hưởng thụ cuộc sống trẻ thơ. Sau khi sinh hai đứa trẻ, Thẩm Thính Hồng ngoài việc thỉnh thoảng đi chơi với Diệp Thận Ngôn, cũng không bao giờ bỏ chúng ở nhà lâu như vậy, hai đứa trẻ cũng hơi nhớ cô.
"Chúng cháu vẫn thích cụ cố nhất!" Nhị Bảo dẻo miệng, nói ngọt đến nỗi Lão Cổ cũng phải nở nụ cười rạng rỡ.
"Được rồi, được rôi, cụ cố cũng thích Nhị Bảo nhất!" Đại Bảo nhìn em gái một cái, rồi lại nhìn Lão Cổ, biểu cảm nhỏ nhắn rất ngầu, không nói gì, nhưng có vẻ nó lại muốn nói gì đó.
Lão Cổ không nhịn được bật cười, Tất nhiên là cụ cũng thích Đại Bảo nhà mình nhất!"
Đại Bảo kiêu hãnh hếch cằm lên,'Con không trẻ con như vậy!"
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Thính Hồng bất lực, đứa trẻ này đúng là kỳ lạ.
Buổi tối, Nhị Bảo nhất quyết đòi ngủ chung với Thẩm Thính Hồng, nhưng lại bị Diệp Thận Ngôn, người vốn dĩ luôn chiêu chuộng bé, lôi đi không thương tiếc.
Mặc dù kiếp trước Nhị Bảo đã trưởng thành, nhưng dù sao cũng là một tiểu thư đài các, đối với chuyện nam nữ ấy hoàn toàn không hiểu rõ. Loại chuyện đó thường chỉ được các trưởng bối nữ trong nhà hoặc ma ma dạy dỗ vào đêm trước khi xuất giá. Những thứ mà các tiểu thư thường học đều là cầm kỳ thi họa, tứ thư ngũ kinh, tam tòng tứ đức.
Vì vậy, Nhị Bảo vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng, trực tiếp bật khóc.
"Oa oa oa... Ba... Ba xấu tính lắm!"
Đây chính là tiểu tổ tông của nhà, tiểu tổ tông vừa khóc, lập tức thu hút không ít người. Nhưng lần này điều khiến Nhị Bảo bất ngờ là ngay cả bà ngoại vốn dĩ luôn yêu thương bé nhất cũng không lên tiếng bênh vực bé, Nhị Bảo ngây người ra.
Sau đó bị Lưu Nguyệt bế đi...
Lưu Nguyệt cũng là người từng trải, tình cảm của con rể và con gái nhà mình ai cũng biết. Đây là kiểu "Phân biệt đối xử”, hai vợ chồng chắc muốn nói chuyện riêng tư, đứa trẻ này sao lại không hiểu chuyện nhỉ?
Trời nóng, một lúc lâu cũng không ngủ được, Lưu Nguyệt dứt khoát bế Nhị Bảo đến phòng của Thẩm Xuân Hoa. Cháu gái đến đây, có những chuyện riêng tư mà Thẩm Đại Cường không tiện nói, đương nhiên là dì dâu này phải chủ động hơn.
Thẩm Xuân Hoa đang thu dọn hành lý, ban đầu cô ấy cũng định sau khi đi làm sẽ ở cùng mọi người trong ký túc xá của nhân viên. Nhưng nói thế nào Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt cũng không chịu, đây là cô cháu gái ruột, lại một mình đến đây, hai người là dì chú cũng phải chăm sóc một chút.
"Xuân Hoa, con cứ tạm thời ở đây, đợi sau này có tiền mua nhà rồi hãng tính. Dì nghe con bé Thính Hồng nói, đợi thêm hai ba mươi năm nữa, nhà ở Bắc Kinh chắc chắn sẽ rất khó mua. Lần này con cứ chịu khó ở đây, chuyển hộ khẩu sang đây." Bế Nhị Bảo trên tay, Lưu Nguyệt bắt đầu trò chuyện nhà cửa với Thẩm Xuân Hoa.
Nhị Bảo cũng không khóc, nghe nói người trước mặt là bác của nó, dù không đẹp bằng mẹ nhưng có vẻ là một người tốt.
Thẩm Xuân Hoa gật đầu,Thím ba, cháu nhất định sẽ cố gắng, nếu không có em Thính Hồng, cháu cũng không có cơ hội được ra ngoài.'
Tuổi thơ của Thẩm Xuân Hoa không mấy êm đêm, dù điều này là bình thường đối với hầu hết các cô gái trong thời đại ấy. Tuy nhiên, lớn lên, ước mơ lớn nhất của Thẩm Xuân Hoa là được thoát khỏi làng quê, tự mình tạo dựng cuộc sống riêng. Giờ đây, khi đã có thể bước ra ngoài, cô ấy vô cùng biết ơn Thẩm Thính Hồng.
"Người một nhà, không nói hai lời. Con bé muốn cháu đi cùng vì nó nghĩ cháu có thể làm việc, chứ không sao con bé lại không gọi Thẩm Bích Liên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận