Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 368 -

Chương 368 -Chương 368 -
Chương 368 -
Vốn dĩ Thẩm Thính Võ thật sự không có ý định theo mọi người đến Bắc Kinh, dù sao anh ấy có thể tiếp xúc với nhiều heo hơn nếu ở nông thôn.
Nhưng Thẩm Thính Hồng lại lặng lẽ nói cho anh ấy biết, chính sách mở cửa sẽ sớm được thực hiện. Sau đó anh ấy có thể thuê một ngọn đồi hoặc một mảnh đất ở thủ đô để nuôi heo.
Nói đến mức thâm tâm anh ấy ngứa ngáy, cuối cùng quyết định đi Bắc Kinh cùng mọi người.
Tuy rằng ở đâu cũng mua núi nuôi heo được nhưng được ở cạnh gia đình thì càng tốt.
Anh ấy không nghĩ tin tức mà Thẩm Thính Hồng nói sẽ không có vấn đề gì. Trước đó bé út nói kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, không phải liền khôi phục sao? Đầu óc của anh ấy không linh hoạt, thậm chí còn hơi cứng nhắc so với Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Hồng, nhưng như thế không có nghĩa là anh ấy sẽ không nghe lời khuyên.
Dù sao thì anh ấy cũng cảm thấy chỉ cân đi theo bước đi của bé út thì sẽ không có vấn đề gì.
Nếu như cả nhà nhất trí quyết định cùng nhau đi Bắc Kinh thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, còn việc nhà thì chỉ cân nhờ Thẩm Vệ Quân trông coi giúp là được.
Họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trực tiếp bán nhà, người dân ngày nay đều quan niệm quê hương là cội nguồn, đi đâu cũng phải giữ cội nguồn.
Thu dọn đồ đạc trong nhà, cái gì cần tặng thì nên tặng, còn cái gì cần thì gói ghém mang đi, cả nhà lên tàu hỏa đi Bắc Kinh vào ngày mùng 10 Tết.
Không phải họ không muốn đi muộn một chút, nhưng tỉnh Tứ Xuyên vẫn cách Bắc Kinh rất xa, đi tàu phải mất mấy ngày.
Nếu không đi sớm, chắc chắn không được. Đến nơi sẽ phải tìm nhà, sẽ phiên phức hơn rất nhiều.
Khi họ rời đi, rất nhiều người trong thôn đến tiễn họ. Trong đó có ông nội Thẩm, bà nội Thẩm và người của nhị phòng. Không thấy người đại phòng nhưng thế càng tốt.
Mắt ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều hơi đỏ, tuy bà nội Thẩm có lú không rõ ràng nhưng bà lão vẫn rất yêu thương con trai và cháu trai, thậm chí còn đối xử với Thẩm Thính Hồng khá tốt.
Đi Bắc Kinh xong không biết sau này một năm gặp nhau được mấy lần, nghĩ đến tuổi của mình đã lớn, thật khó để ông nội Thẩm và bà nội Thẩm cảm thấy không buồn. Nhưng dù có đau buồn thì họ cũng không thể ngăn cản gia đình Thẩm Đại Cường rời đi, từ nay trở đi họ sẽ đến từ Bắc Kinh, họ sẽ tự hào về điều đó.
Tuy nhiên, chỉ có bốn người sắp vào đại học có thể trực tiếp chuyển hộ khẩu của mình. Thẩm Đại Cường, Lưu Nguyệt và Thẩm Thính Võ tạm thời vẫn chưa thể làm được.
Chẳng qua Thẩm Thính Hồng biết, sau này mở cửa, việc đổi hộ khẩu tương đối dễ dàng. Đến lúc đó mua nhà, lại tặng thêm một phần quà, là có thể hoàn thành một cách thật nhẹ nhàng.
Thẩm Hồng Kỳ đi cùng gia đình họ, dù sao cậu ta còn nhỏ, Thẩm Vệ Quân nghĩ trên đường có người chăm sóc cũng tốt.
Vì vậy, ông ấy yêu cầu cậu ta đi theo họ, ngoài ra còn đưa cho Thẩm Hồng Kỳ và Thẩm Thanh Thanh mỗi người 200 đồng, tuy nhiên Thẩm Hồng Kỳ không cần.
"Cha, bọn con đi học không phải đóng học phí, hàng tháng cũng được trợ cấp sinh hoạt. Con có thể tự mình sống, không cần phải cho con thêm tiên nữa."
Thẩm Thanh Thanh cũng có ý tương tự, chưa kể cô ấy còn có Thẩm Thính Văn, căn bản không muốn lấy tiên của Thẩm Vệ Quân.
"Đừng nói như vậy, hay coi số tiền này này như phần thưởng của cha, quả thực đã cho cha rất nhiều mặt mũi. Hiện tại ở mười dặm tám thôn này có ai mà không ghen tị với cha. Đặc biệt là con Thẩm Hồng Kỳ, con lấy số tiền này đi. Sau này đến Bắc Kinh chắc chắn phải nhờ mấy người cô Lưu Nguyệt giúp đỡ, mà con không một xu dính túi, liệu không thấy xấu hổ sao?"
Cuối cùng hai chị em vẫn cầm, sắp phải tạm biệt, thật ra trong lòng rất khó chịu. Hai mắt Thẩm Thanh Thanh đỏ hoe ôm chầm cha mẹ, sau khi rời đi, cô ấy sẽ không có nhiều thời gian để quay lại.
Gia đình Tiêu Kiến Phương cũng đến, trong lòng bà lão biết bọn trẻ sẽ có tương lai tốt đẹp, nhưng vẫn không khỏi rơi nước mắt.
"Bà ngoại đừng khóc. Sau này chúng con sẽ quay lại đón bà đến ở Bắc Kinh với chúng con." Thẩm Thính Hồng nắm tay Tiêu Kiến Phương an ủi bà.
"Con đang nói cái gì vậy? Bà ngoại đã già lắm rồi, không muốn phải bươn trải nữa. Mà con bé này, nhớ phải sinh cho bà đứa cháu ngoại, nhất định bà sẽ lên thăm mấy đứa.
Tiêu Kiến Phương vỗ võ tay cháu gái, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận