Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 5009 -

Chương 5009 -Chương 5009 -
Chương 5009 -
Bây giờ thôn Đoàn Kết cũng có một trang trại chăn nuôi, chủ yếu là nuôi gà vịt. Ngoài ra còn có một số heo nhưng heo không nhiều lắm, vì nuôi heo cần tốn rất nhiều công sức. Tuy nhiên, dù nuôi phần lớn là gà vịt thì cũng cần người chuyên môn phụ trách, vì một khi xuất hiện dịch cúm gia câm, cũng xem như toàn quân bị tiêu diệt.
"Được!" Thẩm Vệ Quân cũng vui mừng khôn xiết. Dù sao cũng là đàn ông, việc thể hiện tình cảm sẽ không bộc lộ rõ, nhưng nhìn vào vết chân chim ở khoé mắt có thể thấy tâm trạng của ông ấy rất tốt.
Cũng có người chạy đến nhà họ Thẩm báo cho Tiêu Kiến Phương, bà lão đã chạy đến rất nhanh.
Đến khi bà lão đứng trước mặt Thẩm Thính Hồng, bà vẫn chưa thở đều. "Ni Nhi, ngoại nhớ con muốn chết!" Tiêu Kiến Phương vừa nói vừa đi đón lấy hành lý trong tay Thẩm Thính Hồng nhưng Thẩm Thính Hồng đã tránh đi.
"Bà ngoại, để con tự xách được rồi." Mặc dù hành lý không nhiều nhưng Thẩm Thính Hồng cũng không muốn Tiêu Kiến Phương giúp mình xách, chỉ cần vài bước là vê đến nhà.
"Dì cháu về nhà cất đồ trước, lát nữa sẽ đến thăm dì và chú."
Lý Tú Lan gật đầu,Đi đi nhưng lát nữa cháu nhớ qua ăn cơm đấy nhá."
Ở nông thôn, bữa tối thường khá sớm nên đã qua giờ ăn từ lâu, Tiêu Kiến Phương cũng đã ăn rồi.
Thẩm Thính Hồng cũng không khách sáo, Vâng, cháu sẽ đến."
Sau đó cô đi theo Tiêu Kiến Phương vê nhà họ Thẩm trước.
Nhà có người ở chính là có điểm tốt này, bất kể lúc nào về nhà cũng không phải cảnh nồi niêu lạnh ngắt.
Tiêu Kiến Phương lại là người thích sạch sẽ thích dọn dẹp, có thể nói trong sân không có một cọng cỏ dại nào, hình như cũng không khác gì mấy so với lúc họ chuyển đến Bắc Kinh.
Thêm vào đó, lần trước gọi điện thoại, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh đã tiết lộ rằng có thể sẽ về nhà. Tiêu Kiến Phương đã sớm dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chỉ cần trải ga giường là Thẩm Thính Hồng có thể nghỉ ngơi ngay trong phòng của mình.
"Bà ngoại, sức khỏe của bà vẫn ổn chứ?" Thẩm Thính Hồng vừa đặt đồ xuống vừa hỏi.
Tuy không có nhiều đồ nhưng đồ đặc sản Bắc Kinh mang về cho họ hàng cũng khá nhiều, sau khi đặt hành lý xuống, Thẩm Thính Hồng cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.
"Tốt lắm, ăn gì cũng thấy ngon, hơn nữa còn có việc để làm, tinh thần bà cũng tốt."
Người già ở thời đại này đều như vậy, không phải họ không biết chơi, chỉ là họ không rảnh rỗi.
"Trước đó con đã nói với bà rồi, bà muốn làm việc cũng được, nhưng đừng coi đó là công việc. Bây giờ gia đình đã khá giả rồi, cũng không cần bà kiếm công điểm gì nữa, cứ hưởng phúc là được."
Những lời như vậy, dù là Thẩm Thính Hồng hay những người khác đều đã nói nhiêu lân nhưng Tiêu Kiến Phương chưa lần nào nghe, tuy thế cô vẫn phải nói.
May là lần này đến Bắc Kinh, cô sẽ đưa Tiêu Kiến Phương đi cùng. Dù cô muốn bà lão giúp mình trông con nhưng sau này cô chắc chắn sẽ thuê người hỗ trợ, bà lão cũng sẽ không quá mệt. Chủ yếu có người trông nhà vẫn tốt hơn, không phải vì cô có chứng hoang tưởng bị hại, mà do cô đã xem qua nhiều tin tức không hay ở đời sau.
Mặc dù đến lúc đó cô tìm người cũng muốn tìm người quen biết đáng tin cậy nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Con cũng biết đấy, ngoại không thích ngồi không, nhưng mấy đứa yên tâm, ngoại cũng biết lượng sức mình, nếu mệt quá bà sẽ nghỉ."
Tiêu Kiến Phương nghe những lời của cháu gái, trong lòng thấy ấm áp,Hơn nữa, cậu và mợ con cũng thường xuyên đến đây thăm bà, thỉnh thoảng còn giúp bà dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo các thứ, nên cũng không mệt.
Thẩm Thính Hồng gật đầu, chỉ cần nói đến đây là được rồi, bà ngoại cũng đã ngoài mấy chục tuổi rồi, không thể làm bậy được. "Con nhanh đến nhà Vệ Quân ăn cơm đi, bà đã ăn rồi, không đi nữa." Tiêu Kiến Phương vừa nghe Lý Tú Lan nói muốn bắt gà, bà lão cũng ngại đi theo. Vì nếu đi, bà lão sẽ được mời ăn thêm. Hiện nay chỉ cần là người không có thói tham lam, sẽ chú ý vấn đề này.
Cô không muốn để người ta chờ lâu, càng không thể đến đúng giờ cơm, Thẩm Thính Hồng lấy một số thứ trong túi xách của mình ra, rôi đến nhà Thẩm Vệ Quân.
Cách đây không lâu, Thẩm Vệ Quân cũng đã phá bỏ ngôi nhà cũ để xây lại nhà mới. Trước đây chỉ là ngói xanh gạch đỏ, đã được coi là nhà giàu hiếm có trong thôn.
Nhưng ngôi nhà hai tâng trước mắt trông càng khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận