Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 179 - Vĩnh Viễn Không Có Khả Năng Trở

Chương 179 - Vĩnh Viễn Không Có Khả Năng TrởChương 179 - Vĩnh Viễn Không Có Khả Năng Trở
Chương 179 - Vĩnh Viễn Không Có Khả Năng Trở Thành Người Một Nhà
“Anh Thính Văn!"
Hàn Cẩn vừa định nói gì đó thì đã bị Thẩm Thanh Thanh cướp lời, cô ấy bước lên trước rồi nhìn Hàn Cần với ánh mắt có phần khinh thường. Theo đuổi tình yêu của mình không có vấn đề gì nhưng thông qua miêu tả của Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thanh Thanh hiểu được phương pháp của người phụ nữ này không mấy hay ho.
Thẩm Thanh Thanh cô tuyệt đối không bao giờ làm chuyện mất mặt này, được đi học nhiêu năm liền, cô hiểu, mình phải tự làm chủ chuyện tình càm. Dù là ép duyên hay việc tạo ra áp lực dư luận khiến người khác phải cưới mình như Hàn Cần thì vĩnh viễn không bao giờ có được tình cảm của đối phương. Chính vì vậy, dù thích Thẩm Thính Văn rất lâu rôi nhưng cô không có ý định nói chuyện này cho Thẩm Vệ Quân hay Thẩm Đại Cường nghe, làm vậy là vì không muốn gây áp lực cho Thẩm Thính Văn.
“Thanh Thanh!"
Rõ ràng, Thẩm Thính Văn đã dịu dàng với Thẩm Thanh Thanh hơn rất nhiều, ngay lập tức, điêu này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Hàn Cẩm.
"Đồng chí Thẩm Thính Văn, anh có thời gian không?" Hàn Cần hỏi.
Không đợi Thẩm Thính Văn trả lời, Thẩm Thanh Thanh liền giành trả lời trước nói,'Anh ấy không có, bởi vì tôi tìm anh ấy có chuyện."
Nói xong cô ấy liền nháy mắt với Thẩm Thính Văn, Thẩm Thính Văn lập tức hiểu được ý tứ của Thẩm Thanh Thanh, Chúng ta cùng đi thôi!" Giờ đã tan học nên họ liền rời đi, còn Thẩm Thính Hồng ở lại giúp Thẩm Thính Văn trông chừng tụi nhỏ, vì phải đợi bọn nhỏ về nhà hết thì giáo viên mới được về.
Để trốn thoát khỏi Hàn Cần, lần đầu tiên trong đời Thẩm Thính Văn bỏ lại em gái của mình để trốn thoát.
Thẩm Thính Hồng liếc mắt nhìn Hàn Cần rồi đi thẳng vào lớp. Cô nói cho tụi nhỏ biết Thẩm Thính Văn có việc bận nên cô sẽ ở đây chờ ba mẹ đến đón chúng.
Thật ra không phải đứa nhỏ nào cũng có cha mẹ đến đón, một số đứa nhỏ cùng nhau đi vê.
Có một số gia đình tương đối để ý nên tự đưa đón con mình nhưng đó chỉ là số ít.
Hàn Cần cũng phải chờ tụi nhỏ đi hết mới được về nhà.
Tụi nhỏ trong lớp Thẩm Thính Văn đều đã rời đi, Thẩm Thính Hồng giúp đóng cửa lớp học lại, sau đó chuẩn bị vê nhà, không ngờ cô lại bị Hàn Cần ngăn lại.
"Đồng chí Thẩm Thính Hồng!" Hàn Cần hào phóng thoải mái đi tới.
Thẩm Thính Hồng nhíu mày, không biết người mình lại có chuyện gì,'Có việc?”
"Tôi còn phải về nhà."
"Chúng ta có thể về cùng nhau mài" Hàn Cần nói.
"Chỗ ở của thanh niên trí thức không cùng hướng với nhà tôi. Thẩm Thính Hồng cũng cạn lời rồi.
"Chúng ta có thể làm quen trước phải không? Nói không chừng sau này còn là người một nhà ấy chứt" Hàn Cần nói một cách ý vị thâm trường.
Thẩm Thính Hồng nhíu mày, cô cực kỳ ghét loại giọng điệu đương nhiên này của Hàn Cần, giống như kiểu chuyện của cô ta và Thẩm Thính Văn đã được định vậy. Tuy nhiên, đối với loại người tâm tư bất chính này, từ trước đến nay Thẩm Thính Hồng không bao giờ khách khí.
"Đồng chí Hàn Cần, ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng thành người một nhà. Hẳn là cô biết được, ở trong nhà tôi là người có tiếng nói, thật không dám giấu giếm. Nếu có một người muốn trở thành chị dâu của tôi thì tuyệt đối không thể là cô, chỉ cần tôi không đồng ý, sẽ không có người đồng ý.
Có thể nói lời này của Thẩm Thính Hồng rất tự phụ, nhưng thực tế, chỉ cần ai quen Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường, hiểu được cách đối xử của hai người họ với cô con gái này thì có thể hiểu được những gì Thẩm Thính Hồng nói là sự thật. Chỉ cân cô không đồng ý, dù cho Hàn Cần có lấy được sự đồng ý của mọi người thì vẫn không thể vào được cửa.
Tuy sắc mặt của Hàn Cần cực kỳ khó coi nhưng cô ta biết những gì Thẩm Thính Hồng nói là thật, nếu không vì quá hiểu rõ vị trí của Thẩm Thính Hồng ở nhà họ Thẩm, còn lâu cô ta mới chủ động bắt chuyện.
Chỉ là cô ta không ngờ được Thẩm Thính Hồng không nể nang gì mà nói thẳng toẹt ra như vậy.
"Đồng chí Thẩm Thính Hồng, tôi thật sự có tình cảm với đông chí Thẩm Thính Văn. Không ngờ cô lại có thành kiến với tôi nhiều vậy đấy!" Đôi mắt Hàn Cần đỏ hoe như thể đang chịu nỗi oan khuất vậy.
Nhìn người này, Thẩm Thính Hồng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, hoá ra trà xanh không chỉ là đặc sản ở đời sau mà ở niên đại này cũng có sao? Cô tới đây chưa bao lâu nhưng kiến thức của cô không ít đâu đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận